Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 298

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:06:34
Lượt xem: 20

_ Tiết Tiểu mãn là một trong 24 tiết khí của các lịch như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu từ 21,22/5 dương lịch đến 5,6/6 _

Những lời này của Liên lão gia tử lập tức khiến cho Chu thị bùng nổ. Bà giương hai cánh tay, động thân hướng Liên lão gia tử trên người đánh tới. Cũng may Liên Tú Nhi, Cổ thị, Hà thị ở bên cạnh, mới miễn cưỡng đem bà ngăn cản.

Các nàng có thể ngăn cản thân thể Chu thị, nhưng ngăn không được miệng của bà.

“Ta sống nhiều năm thật sống vô dụng rồi, ngươi thì sống không uổng phí? Ta động vào vị bề trên nào rồi, ta động vào vị bề trên nào, ngươi nói xem. Ngươi giỏi nhanh mồm nhanh miệng, nên ngươi chỉ biết nói ta. Ta khiến ngươi mất thể diện, nếu không phải ngươi bất tài, hai mẹ con ta cùng Tú có thể rơi vào tình trạng như vậy sao?”

“Đang nói chuyện của Chi Nhi, ngươi đừng chuyển sang chuyện khác!” Liên lão gia tử trầm giọng nói.

“Trách ta chuyện của Chi Nhi à, ta biết ta bệnh không đúng lúc, ta thật có lỗi với già trẻ một nhà của ngươi, một lát ta sẽ dập đầu tạ lỗi với bọn nó, ngươi hài lòng chưa.” Chu thị nói đông nói tây, một chữ cũng không đề cập tới việc bà làm khó dễ Chi Nhi, kết quả khiến Vương thị tiếp nhận việc nấu cơm cho bà.”Ngươi mắng ta không phải là người, ngươi là người rồi hả? Tú Nhi là do ta một người sinh hạ đấy à, tổng cộng ta chỉ có một khuê nữ thôi, cũng đến tuổi làm mai rồi, nếu đặt trong nhà người khác không chừng còn có địa vị tôn quý cơ, tại nhà chúng ta, còn không bằng một cây cỏ.”

Liên Tú Nhi ở bên Chu thị, cúi thấp đầu, đang thút tha thút thít khóc.

“Những năm này, thời gian này ta trải qua một ngày không bằng một ngày đấy, Tú Nhi đi theo chúng ta không có lấy một ngày tốt lành. Ngươi cũng xứng làm cha đó sao? Không biết yêu thương nàng, ngươi nhìn xem hôm nay ngươi làm cái gì. Đang lúc thông gia gặp mặt, ngươi đem Tú Nhi mắng đến không đáng một xu! Liên Phương, ngươi thiệt hung ác a. Ngươi không muốn hai mẹ con chúng ta nữa có phải hay không? Tú Nhi ở tuổi này, thể diện rất đáng giá ngươi biết rõ không, ngươi cứ như vậy mắng nàng. Ngươi để cho nàng về sau như thế nào ngẩng đầu làm người. Muốn nói không phải là người, ngươi mới không phải là người!”

Chu thị chỉ vào Liên lão gia tử, một phen nước mũi, một phen nước mắt mắng chửi.

“Ngươi cũng biết thể diện của Tú Nhi đáng giá, lễ đính hôn của Chi Nhi, mặt của nàng thì không đáng giá sao?” Liên lão gia tử tức giận đến tay run rẩy, “Ngươi nha, người ta ngược lại không nói một chút gì xấu về ngươi. Vậy mà ngươi còn tự mình trách cứ. Ngươi chỉ biết chính ngươi, trong lòng ngươi không chứa ai cả.”

“Nó đính hôn rồi, thì không phải là cháu gái của ta hả? Muốn nó làm cho ta chén cơm cũng không làm được hả? Chuyện này cùng Tú Nhi có quan hệ gì, nàng đi ra ngoài nói chuyện cũng vì muốn tốt cho mọi người. Ngươi không phải là chướng mắt ta sao, ngươi trực tiếp mắng ta a. Ngươi mắng Tú Nhi, đem thanh danh của nàng hỏng mất, ngươi có thể được cái gì tốt. Ngươi chướng mắt hai mẹ con chúng ta, ngươi vừa ý ai ngươi đi cùng người đó đi.”

Đừng nói Liên lão gia tử, ngay cả Liên Mạn Nhi ở bên ngoài cũng bị chọc tức mà cười. Chu thị không nói đạo lý đã đạt đến cảnh giới cao không thể với tới rồi.

“Ngươi ở ngày tân hôn dựng quy cũ, ngươi còn có mặt mũi ở đây nói!” Liên lão gia tử bắt đầu khó thở, “Ngươi cứ như vậy là giúp Tú Nhi hay sao? Có người mẹ như ngươi, người ta nguyện ý đến nhà chúng ta cầu hôn Tú Nhi mới lạ đấy. Người ta đều bị hù dọa không dám tới rồi! Ngươi còn không dạy dỗ nàng tốt, về sau Tú Nhi nếu không tốt, đều là hủy trong tay ngươi rồi!”

“Trời ơi, ” Chu thị nghẹn họng một chút, sau đó lập tức gào khóc.”Ngươi cái lão bất tử này, ngươi không có lòng tốt, ngươi nguyền rủa Tú Nhi ah.”

“Ta không nói nổi ngươi rồi, ngươi toàn là ngụy biện, ta lúc đầu là mắt bị mù rồi.” Liên lão gia tử vừa nói, vừa theo giường gạch bước xuống. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ dìu ông đi ra ngoài.

Bởi vì buổi trưa uống hơi nhiều, hơn nữa tâm tình phiền muộn, tuy đã đi ngủ một giấc, lại trải qua phen cãi lộn, m.á.u nóng xông lên ót, Liên lão gia tử chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ (đứng không vững), thân thể nghiêng một cái, muốn ngã sấp xuống.

Liên Mạn Nhi bị hù kinh hô một tiếng, bước lên phía trước đi đỡ Liên lão gia tử.

Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ ở bên cạnh, cũng theo hai bên đỡ Liên lão gia tử, lúc này mới không để cho ông ngã trên mặt đất.

Mọi người đỡ Liên lão gia tử lên trên giường gạch, lại để cho ông nằm xuống.

“Ta không sao, ta không sao.” Liên lão gia tử liên tục nói.

Chu thị bị sợ hãi, tiếng kêu khóc dừng lại im bặt.

Mọi người rối ren một phen, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng nghe được chạy tới, lại tìm Lý lang trung qua bắt mạch cho Liên lão gia tử, Lý lang trung nói không có việc gì, chỉ là bảo Liên lão gia tử tĩnh dưỡng nhiều, không nên nổi giận.

“Lão gia tử hay nóng nảy, tuổi lại cao, về sau cần phải tĩnh tâm, ngàn vạn lần không nên nổi giận, cũng đừng cùng người khác cãi lộn. Nếu không, chỉ còn chút hơi tàn, lúc đó hối hận có thể đã muộn.” Lý lang trung dặn dò.

Liên lão gia tử ở bên ngoài, cũng sẽ không cùng người khác phát sinh tranh chấp, mà ở trong nhà, người duy nhất sẽ cùng hắn cãi lộn chỉ có Chu thị.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Chu thị lưng cứng ngắc ngồi ở một bên, cũng không nói chuyện.

Tiễn Lý lang trung ra ngoài xong, một nhà Liên Mạn Nhi trở lại Tây sương phòng.

“Tính tình của bà là như vậy, chỉ thích ầm ĩ lên, đạo lý gì cũng không để ý, bà bất kể mọi thứ. Bà ấy chính là muốn áp chế trên đầu người khác, bằng không bà không thoải mái.” Trương thị giận dữ nói.

“Cha vừa bị như vậy, ta xem nội bọn nhỏ cũng bị hù dọa rồi. Sau này a, mới có thể tốt hơn một chút.” Liên Thủ Tín cũng thở dài nói.

Liên lão gia tử là tâm phúc của cả nhà, lại càng là núi dựa lớn của Chu thị. Từ đó về sau, Chu thị tuy ngoài miệng vẫn không chịu thua như trước, nhưng thái độ rõ ràng có biến hóa.

Liên gia rốt cục cũng có vài ngày tương đối bình tĩnh.

Lúc này đang là tiết tiểu mãn, các loại hoa màu trong đất đều nảy mầm rồi, Liên Thủ Tín mỗi ngày bận rộn với việc trong cửa hàng điểm tâm sáng xong, sẽ khiêng cuốc ra đồng. Bởi vì nước mưa năm nay nhiều, các ruộng đều đủ nước. Liên Thủ Tín cùng những người nông dân đều rất cao hứng, ở đó dọn dọn dẹp dẹp, chăm sóc tỉ mỉ hoa màu.

Hôm nay là ngày Ngũ Lang cùng tiểu Thất được nghỉ, Liên Thủ Tín cũng từ ruộng trở về rồi, một nhà sáu miệng ăn ngồi ở bên trong cửa hàng điểm tâm sáng, đang thương lượng chuyện làm ăn ở cửa hàng mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-298.html.]

“Cái gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ còn thiếu một ngày tốt lành.” Liên Thủ Tín nói, “Đợi tí nữa ta chuẩn bị mấy món ăn, lại ôm một bình rượu chay, thỉnh trụ trì đại sư phụ giúp chúng ta chọn thời gian.”

“Cứ như vậy đi. Ngày khai trương cửa hàng này cũng là trụ trì đại sư phụ chọn cho đấy, buôn bán tốt như vậy, chứng tỏ người ta chọn ngày không có sai.” Trương thị nói.

Đang nói, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa bên ngoài, còn có một giọng hét lớn nói cái gì đó.

“Sò gai há miệng …sò gai há miệng đây…”

Hai lỗ tai Tiểu Thất lập tức dựng lên.

“Tỷ, tỷ nghe thấy chưa, bên ngoài đã bán sò gai rồi.” Tiểu Thất vội vàng kéo tay Liên Mạn Nhi, mắt to vụt sáng nhìn Liên Mạn Nhi nói.

Muốn mua đồ, không đi tìm Trương thị cùng Liên Thủ Tín, mà người thứ nhất nghĩ đến là Liên Mạn Nhi, có thể thấy được, địa vị chưởng quản tiền bạc của Liên Mạn Nhi là vững chắc cỡ nào, cùng được lòng mọi người như thế nào.

Kỳ thật không cần tiểu Thất nói, tâm tư Liên Mạn Nhi đã bị âm thanh rao hàng bên ngoài hấp dẫn rồi.

“Tỷ, chúng ta mau đi xem một chút, nếu không chốc nữa, người ta đi mất rồi.” Tiểu Thất sốt ruột nói.

“Bán sò gai ơi, chờ một lát!” Quả nhiên, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài đi rất nhanh qua cửa hàng, muốn hướng về phía trước đi, Liên Mạn Nhi vội vàng đứng dậy, hướng ngoài cửa sổ hô một tiếng.

“Ai” Bên ngoài có người lớn giọng đáp một tiếng, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa quay trở về.

“Nương, con đi xem ah.” Liên Mạn Nhi vừa nói với Trương thị, vừa vội vàng xuống đất đi giày, cùng tiểu Thất chạy ra ngoài.

Người bán sò gai chính là một nam nhân chừng bốn mươi năm mươi tuổi, hắn vội vàng dừng xe lại, những xe xung quanh đều vây lại, bên trong là một đống sò gai cao. .

Khoảng cách từ Tam Thập Lý doanh tử đến bờ biển ước chừng khoảng trăm dặm, chỗ đó có làng chài, thôn dân dựa vào đánh cá mà sống. Khoảng cách như vậy, ở kiếp trước của Liên Mạn Nhi đương nhiên là không coi vào đâu, nhưng tại ở niên đại này, phương tiện giao thông lạc hậu, lộ trình như thế là rất xa rồi, bởi vậy, mọi người ở Tam Thập Lý doanh tử đều rất khó mới được ăn hải sản tươi sống.

Các nàng có thể ăn hải sản tươi sống chỉ có duy nhất loại này, đó là sò gai. Bởi vì sò gai rời nước, còn có thể sống ở bên ngoài một thời gian ngắn. Dù vậy, cũng không phải hàng năm đều có người tới nơi này bán sò gai.

“Mua bao nhiêu a?” nam nhân đánh xe trông thấy người lớn trẻ nhỏ đi ra một đám, lại hỏi.

Liên Mạn Nhi đi đến bên xe, cẩn thận hướng trong xe nhìn. Sò gai có cái đầu rất lớn, rất nhiều con sò đều mở rộng miệng, bên trong thịt sò vẫn còn động, hơn nữa còn có thể nghe thấy thanh âm ken két khi vỏ sò khép mở. Liên Mạn Nhi vươn tay, dùng một ngón tay ***ng vào một con sò đang mở miệng, con sò lập tức thu lại thịt sò, đem vỏ sò khép lại.

Những con sò này đểu rất tươi, hẳn là buổi sáng mò lên sau đó lập tức chất lên xe chạy đi bán. Liên Mạn Nhi âm thầm nuốt nước miếng. Loại sò gai này vỏ mỏng, thịt sò dày, hương vị đặc biệt ngon, kiếp trước nàng cũng rất thích ăn.

“Đại thúc, sò gai này bán bao nhiêu tiền một cân?” Tiểu Thất hỏi. “Hai văn tiền một cân.” Nam nhân đánh xe vui vẻ đáp.

“Tỷ, ta mua không?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi híp híp mắt, cái giá tiền này có thể mua được nhiều sò tươi như vậy, theo nàng thấy là rất rẻ đó.

“Có thể rẻ hơn một chút không?” Liên Mạn Nhi theo thói quen trả giá.

“Cháu ý định mua bao nhiêu cân ah, mà muốn rẻ hơn.”Nam nhân đánh xe hỏi.

Mặc dù đúng là mùa hải sản, nhưng mà đến chỗ nàng bán sò vẫn vô cùng hiến. Đôi khi, một năm cũng không có người tới một lần.

DTV

“Cái kia, ta mua nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi nói.

“Ừ, ừ.” Tiểu Thất gật đầu liên tục, cười đến nỗi hai con mắt đều híp lại, “Tỷ, sò ăn rất ngon, ta mua nhiều một chút, không sợ thiếu.”

Trương thị từ bên trong cửa hàng mang hai cái rổ đi ra, tiểu Thất còn cảm thấy chưa đủ, chạy vào phòng, cầm thêm một cái nữa.

Ba cái rổ đều đựng đầy tràn sò, nhấc lên cân, trừ cân nặng của rổ, tổng cộng là sáu mươi hai cân.

“Thứ này không thể để lâu, mua nhiều như vậy, để mẹ xem các con có mấy cái bụng.” Trương thị cười lắc đầu nói. Tuy là nói như thế, cũng không nói muốn Liên Mạn Nhi mua ít đi.

“124 văn tiền, chúng cháu mua nhiều, thúc lấy 120 văn a.” Liên Mạn Nhi nói.

“Được.” Nam nhân đánh xe không dông dài, sung sướng đáp ứng.

Liên Mạn Nhi cầm một chuỗi tiền, lại đếm hai mươi đồng tiền nữa, nam nhân kia cầm tiền, cũng không đi ngay.

“Làm phiền cho hỏi một tiếng, trong thôn này, có gia đình nào có tiền, muốn mua sò gai hay không?” Nam nhân đánh xe hỏi.

Loading...