Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 288
Cập nhật lúc: 2025-04-03 13:54:11
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Sương nghe thấy tiếng động, đột ngngột ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vũ.
“Ra ngoài đi, kẻ thù đã c.h.ế.t hết rồi!”
Tạ Vũ nghe thấy đã kết thúc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở cửa toa tàu, đi ra ngoài nói: “Đình Châu lâu rồi không gặp, may mà các anh đến kịp, nếu không thì phải thu dọn xác cho tôi và em gái anh rồi!”
“Hai người không sao chứ? Có bị thương không? Còn em gái tôi đâu?”
“Chúng tôi không sao, Nam Hi ở bên trong.” Tạ Vũ nói xong ngồi phịch xuống ghế.
Vừa nãy mà nói không căng thẳng thì là không thể nào.
Tần Sương thấy anh ấy như vậy, cũng có chút thông cảm, dù sao cũng là dẫn theo một người vướng víu, lại còn một mình bảo vệ, chắc chắn sẽ rất căng thẳng.
Sau đó, cô một mình bước vào toa tàu, thấy em gái vẫn đang bịt tai, ngồi xổm xuống nói: “Được rồi, em có thể ra ngoài rồi, không sao đâu!”
Hoắc Nam Hi nhìn thấy chị dâu, lập tức ôm chầm lấy cô, khóc nức nở.
“Chị dâu... huhuhu... Em suýt thì... không gặp được mọi người nữa... oa....”
Tần Sương vừa vỗ lưng cô ấy, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, không sao đâu, xem sau này em còn dám chạy lung tung nữa không.”
“Em không bao giờ ra ngoài nữa, đáng sợ quá!”
Lần này Hoắc Nam Hi thực sự bị dọa sợ, sau này dù có bị đánh c.h.ế.t cô cũng không dám lẻn đi một mình nữa.
May mà lần này có anh trai hàng xóm ở đây, nếu không thì bây giờ không biết đã bị những người đó trói đi nơi nào rồi.
Sau khi Tần Sương đưa người ra ngoài, Hoắc Đình Châu càng cau mày nói: “Lớn rồi, cứng cánh cứng cỏi rồi, học cách bỏ nhà ra đi rồi đấy à?”
“Em có biết không, lúc em mất tích, ba lo lắng đến mức nào, nếu ba bị em chọc giận đến mức không may, thì đợi mẹ về bẻ gãy chân của em đi!”
“Sống bao nhiêu năm rồi, chẳng có chút tiến bộ nào, ngoài gây họa ra thì em còn biết làm gì nữa?”
“Lần sau nữa, anh sẽ đưa em đến quân đội luyện tập thật tốt kỹ năng phòng vệ mới được!”
Hoắc Nam Hi nghe lời anh trai, không dám cãi lại một câu, chỉ đứng nép sau lưng Tần Sương, làm con chim cút, càng nhát càng tốt.
Cô ấy sợ nhất người anh trai này, đặc biệt là khi anh cau mày, đặc biệt là khi bản thân vừa phạm sai lầm, lúc này chỉ có thể ôm chặt đùi chị dâu, có lẽ mới có thể tránh được một kiếp nạn.
Tần Sương thấy em chồng như vậy, biết cô ấy không bị thương, đành lên tiếng nói: “Thôi, có chuyện gì về nhà hẵng nói, ở đây còn phải dọn dẹp, em trước tiên để hai người họ lên xe.”
Cô sợ nếu không lên tiếng, em chồng sẽ lại bị chồng mình mắng khóc.
Hoắc Đình Châu thấy vậy, cũng đành ngậm miệng, trừng mắt nhìn em gái.
Sau khi hai người xách hành lý lên xe, Tần Sương mới nói: “Chào anh, vừa nãy quên hỏi anh tên gì rồi, tôi tên là Tần Sương là vợ của Hoắc Đình Châu, rất cảm ơn anh đã chiếu cố Nam Hi nhà chúng tôi nhà, để anh vất vả rồi.”“
“Xin chào, tôi tên là Tạ Vũ, là hàng xóm của nhà Đình Châu, nhưng hai người kết hôn khi nào vậy, sao chúng tôi không nghe tin gì cả?”
“Chúng tôi mới nhận giấy đăng ký kết hôn, đám cưới vẫn chưa kịp tổ chức, có lẽ phải đợi đến cuối năm mới có thể về quê tổ chức đám cưới, nên các anh không biết là chuyện đương nhiên.” Tần Sương đáp.
Tạ Vũ nghĩ thầm quả nhiên là vậy, sau đó tiếp tục nói: “Không ngờ tên Đại Vương sống của khu nhà chúng ta lại có thể lấy được một người bạn đời ưu tú như cô, giấu kĩ thật đấy, đến lúc tổ chức đám cưới nhớ báo cho chúng tôi biết nhé.”
“Chắc chắn rồi, nhưng anh định đi đâu vậy, vừa hay lát nữa tôi lái xe đưa anh đi nhé.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-288.html.]
“Cũng được, lần này tôi đến để thăm em trai tôi, cảm thấy hình như nó xảy ra chuyện gì đó nên chỉ có thể đích thân đi xem một chuyến.”
Tần Sương nghe thấy bên trong có chuyện, lập tức đáp: “Nếu anh cần giúp đỡ cứ nói thẳng, tôi và Đình Châu sẽ toàn lực giúp đỡ anh.”
“Được rồi, vậy thì tôi xin cảm ơn trước.”
Ba người nhàm chán tán gẫu, cho đến khi Hoắc Đình Châu quay lại, Tần Sương mới nói: “Bên kia đã thu xếp ổn thỏa chưa? Hành khách không ai bị thương chứ?”
Hoắc Đình Châu đóng cửa xe, mở miệng đáp: “May mắn thay, chỉ có hai nhân viên phục vụ bị thương nhẹ, hai người kia còn sống, anh đã bảo Lưu Dương đưa họ đến bệnh viện cứu chữa rồi, có lẽ lát nữa còn phải điều thêm một đội người đến mới được.”
“Ừ, nếu bên này không có chuyện gì rồi, vậy chúng em đi trước nhé, đưa bạn anh đến nơi rồi chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
Sau đó Tần Sương lái xe, dựa theo địa điểm đã hỏi thăm được, rất nhanh đã đến nơi Tạ Vũ cần đến.
Khi nhìn thấy bộ dạng tồi tàn của ngôi làng, Tạ Vũ lập tức đau lòng cho em trai mình.
Lúc trước nếu không phải nhà bị người ta tố cáo, nói là nhà họ không ai ủng hộ chính sách của cấp trên, thì em trai anh ấy cũng sẽ không phải bỏ nhà ngàn dặm đến đây chịu khổ.
Mà theo chiếc xe tiến vào làng, rất nhanh đội trưởng nhận được tin tức đã đích thân dẫn người đi tới.
“Chào mọi người, cho hỏi mọi người có chuyện gì không? Tôi là đội trưởng ở đây, Trương Bát Nhất.”
Tạ Vũ thấy người đến, xuống xe lịch sự nói: “Chào đội trưởng, cho hỏi điểm thanh niên trí thức của làng các anh ở đâu, tôi đến thăm em trai tôi.”
Đội trưởng nghe nói là đến thăm thanh niên trí thức, lập tức hỏi: “Em trai anh tên gì?”
“Em trai tôi tên là Tạ Hằng, làm phiền đội trưởng chỉ đường cho tôi.”
Theo hai chữ Tạ Hằng được thốt ra, ánh mắt của đội trưởng và những người xung quanh lập tức trở nên không đúng.
Tạ Vũ là ai, chỉ cần nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy không biết.
“Đội trưởng, cho hỏi em trai tôi có chuyện gì sao? Gần đây nhà không nhận được thư nhà của nó nên rất lo lắng, nên tôi mới vội vàng đến đây xem nó thế nào.”
Đội trưởng thấy vậy, chỉ có thể thở dài nói: “Tạ Hằng đồng chí à, hay là tôi dẫn mọi người đi xem đi!”
“Được rồi, vậy thì làm phiền anh dẫn đường.”
Tần Sương thấy khó vào trong làng, cũng nói với Hoắc Đình Châu: “Em và Nam Hi ở trên xe đợi anh, anh đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em cảm thấy một mình Tạ Vũ không giải quyết được.”
“Được, anh đi xem thử, dù sao cũng đã cứu em gái, trả ơn sớm hơn thì tốt hơn, tránh để sua này lại khó xử chuyện này.”
“Ừ, mau đi đi, người ta đã đi hết rồi.”
Sau đó Hoắc Đình Châu xuống xe, nhanh chóng đi theo.
Cho đến khi mọi người đi đến một túp lều tranh, chưa kịp vào sân, đã nghe thấy trong sân truyền đến: “Tạ Hằng, anh mau đi giặt quần áo đi, tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây thì đừng hòng về thành phố, lúc trước bà đây đã không dễ gì mới đưa anh đến tay, anh tốt nhất hãy ngoan ngoãn kiếm tiền nuôi nhà tôi, nếu không thì tôi sẽ cho anh thêm tội.”
“Dù sao người làng Đông Hương chúng tôi đều không thích mấy thanh niên trí thức các anh, cho dù anh có vô tội, thì ai sẽ tin chứ?”
“Hơn nữa đứa con trong bụng tôi cho dù không phải của anh, anh cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, ở đây người làng Đông Hương chúng tôi mới có tiếng nói”
“Dù sao cho dù anh có cãi cọ thế nào, cũng sẽ không có ai tin lời anh đâu! Anh cứ ngoan ngoãn làm việc cho tôi đi!”