Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-04-03 13:58:15
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ thi hai ngày kết thúc, Tần Sương và mọi người nằm vật ra, uể oải như gấu ngủ đông.

Nghe tin tức trên radio, Mục Nghiệp Kiêu hào hứng nói: “Lần này có hi vọng rồi! Anh trai tớ nói, chờ đỗ đại học sẽ tổ chức đám cưới cho tớ và chị dâu luôn! Đúng là mong tớ gả đi cho rảnh nợ!”

Lục Thần cười nói: “Chuyện chúng ta thi đỗ chẳng phải bàn cãi, đề năm nay dễ ẹc, trừ khi không học bài thì mới lo rớt!”

Vu Viên Viên cũng tươi cười tiếp lời: “Chờ tớ thi đỗ lên thủ đô, Võ Bằng nói sẽ đi đăng ký kết hôn với tớ luôn, sau đó về quê ăn mừng sau!”

Dương Minh Trạch nghe mọi người tự tin như vậy, anh ấy cũng phải thể hiện: “Tôi sẽ không ở lại vùng này nữa, chờ thi đỗ sẽ tìm ngay một cô vợ xinh đẹp đưa về, không thèm ăn cẩu lương của mọi người nữa!”

Nghe mọi người kể chuyện tình yêu đường mật, nhìn họ thường xuyên thể hiện tình cảm, Dương Minh Trạch thấy ghen tị đến phát ngán.

Hoắc Đình Xuyên nhìn anh trai và chị dâu tình cảm mặn nồng, trong lòng cũng nhen nhóm ý định tìm bạn gái. Dù sao thì lên đại học, chẳng lẽ không tìm được một ai ưng ý?

Kỳ thi vừa kết thúc, mọi người lại bước vào những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng. Nửa tháng sau, những thanh niên tri thức lần lượt nhận được giấy báo trúng tuyển. Người nhận được giấy báo sớm nhất là Mục Nghiệp Kiêu, cô nàng thi vào trường Công an, với ước mơ trở thành một nữ chiến sĩ công an chính ngạch.

Tiếp đó là Vu Viên Viên, cô nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đại học Sư phạm, với ước mơ trở thành một cô giáo giỏi giang.

Sau khi Lục Thần và Dương Minh Trạch nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Kinh Đại, Hoắc Đình Xuyên cũng nhận được giấy báo của Đại học Thanh Hoa.

Chỉ còn Tần Sương là chưa thấy tăm hơi. Bản thân cô không vội nhưng cả bọn lại sốt sắng thay.

“Chị dâu, sao giấy báo của chị lâu thế vẫn chưa thấy đâu? Liệu có bị ai đánh tráo không? Hay là báo cho anh cả điện xem sao?” Hoắc Đình Xuyên lo lắng hỏi.

Tần Sương thờ ơ: “Chờ thêm vài ngày nữa xem, biết đâu lại đỗ Trạng Nguyên thì sao? Thành tích của chị bọn em còn không rõ nữa à? Yên tâm đi, không trượt đâu mà lo.”

“Haha... Học giỏi nhất trong đám mình là chị dâu cơ mà, nếu chị mà còn trượt thì chỉ có thể trách Bộ Giáo dục sai sót thôi.”

Dương Minh Trạch đồng tình với Hoắc Đình Xuyên: “Xem nếu hai ngày nữa mà chưa thấy giấy báo thì phải nhờ người nhà hỏi giúp thôi, thanh niên tri thức trong điểm này trừ hai người rớt ra, ai cũng đỗ cả.”

“Ngay cả những người đã lấy chồng, sinh con cũng đỗ được một nửa, mấy hôm nay trong thôn ồn ào náo nhiệt lắm, có nhà, mẹ chồng còn lén lút đốt giấy báo trúng tuyển của con dâu, hai mẹ con đánh nhau toáng lên.”

“Trên đời này sao lại có người mẹ chồng ác độc như vậy chứ, giấy báo mà bị đốt rồi thì làm sao giờ?”

Nghe vậy, Tần Sương thở dài: “Gặp phải mẹ chồng như vậy thì đúng là số đen tám đời!”

May mà ba mẹ chồng cô đều là người hiểu chuyện, nếu không, chưa chắc cô đã dễ dàng đồng ý lấy Hoắc Đình Châu như vậy.

Hai ngày sau, trong thôn xuất hiện hai chiếc xe con lạ hoắc.

Đội trưởng vội vàng mặc áo bông, chạy ra xem.

Lái xe hạ kính, lịch sự hỏi: “Xin hỏi nhà đồng chí Tần Sương đi hướng nào ạ?”

Nghe hỏi tên Tần Sương, đội trưởng biết ngay là chuyện tốt, vội vàng nở nụ cười: “Nhà các đồng chí ấy ở cuối chân núi, để tôi dẫn đường cho các đồng chí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-297.html.]

“Vậy phiền ông quá, chúng tôi tìm đồng chí Tần Sương có chút việc.”

“Ôi dào, không phiền gì đâu, đang nhàn rỗi, đi thôi.”

Sợ mất thời gian, đội trưởng vừa đi vừa hét lớn: “Này đồng chí Tần Sương ơi, có khách tìm!”

Nghe tiếng đội trưởng, cả bọn trong nhà nghĩ ngay đến giấy báo trúng tuyển.

Hoắc Đình Xuyên vội vàng chạy ra mở cửa: “Có phải giấy báo của chị dâu em đến rồi không ạ?”

“Chắc vậy, có cả cán bộ từ thành phố xuống cơ mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đội trưởng cũng không biết rõ mục đích của mọi người là gì nên cũng chỉ đoán mò.

Lãnh đạo bước xuống xe, nở nụ cười thân thiện: “Chào các đồng chí, tôi là Chu Xuyên Hùng, Bí thư thành ủy thành phố H. Đồng chí Tần Sương kỳ thi này không những đạt danh hiệu Thủ khoa của tỉnh và thành phố, mà còn là Thủ khoa toàn quốc với số điểm tuyệt đối. Không biết đồng chí ấy có nhà không?”

Tin tức Tần Sương đỗ Trạng nguyên lan nhanh như gió, vừa nghe xong Hoắc Đình Xuyên đã cười toe toét, miệng suýt rách đến mang tai.

Cậu ấy cao giọng gọi với vào trong: “Chị dâu, chị dâu ơi! Chị đỗ Trạng nguyên rồi!”.

Trong phòng, Tần Sương đang thấp thỏm lo âu, nghe tiếng gọi thở phào nhẹ nhõm. Suốt mấy ngày nay, cô cứ thấp thỏm bất an, suýt nữa thì nghĩ có kẻ đánh tráo kết quả của mình.

Bước ra khỏi cửa, cô choáng ngợp trước cảnh tượng đông đúc trước mặt. Không chỉ có Bí thư thị ủy, Giám đốc sở Giáo dục mà cả phóng viên báo đài cũng đến đầy đủ, quả thực là nể mặt cô lắm rồi.

“Chào mọi người, tôi là Tần Sương. Cảm ơn các vị lãnh đạo đã đến tận đây, ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào nhà nói chuyện đi. Đình Xuyên, mau pha trà mời khách.” - Tần Sương mỉm cười, niềm vui sướng hiển hiện rõ ràng trên gương mặt.

Đội trưởng đội sản xuất cũng tươi cười hớn hở: “Mời các vị lãnh đạo vào nhà, vào nhà nói chuyện cho ấm áp nào.”

Tần Sương dẫn mọi người sang căn nhà mới. Lũ trẻ trong thôn thấy vậy, tò mò đứng ở ngoài sân, thỉnh thoảng lại len lén nhìn vào.

Chu Xuyên Hùng - Bí thư thị ủy bước vào nhà, cảm nhận hơi ấm phả ra từ chiếc bếp lò đang cháy hồng, cười nói: “Ấm thật đấy!”.

Tần Sương rót nước mời khách, mỉm cười đáp: “Lãnh đạo khách sáo rồi, mọi người lên giường ngồi cho ấm. Chúng tôi đang nghe đài, thời tiết này chỉ muốn cuộn tròn trong chăn thôi.”

“Haiz, tất cả là nhờ phúc của đồng chí Tiểu Tần đây! Kỳ thi đại học vừa khôi phục, đồng chí đã mang vinh quang về cho Hắc tỉnh chúng ta, đúng là tuổi trẻ tài cao. Hôm nay, chúng tôi đến đây không chỉ để trao tận tay giấy báo nhập học cho đồng chí, mà còn có phần thưởng của chính phủ dành cho cá nhân xuất sắc. Mong rằng đồng chí Tần tiếp tục cố gắng, phát huy tài năng, cống hiến cho Tổ quốc.” - Giám đốc sở Giáo dục môn mở lời, giọng nói đầy kỳ vọng.

“Cảm ơn Bí thư, tôi hứa sẽ cố gắng hết mình. À, mà các bạn tôi cũng đều đỗ đại học cả đấy ạ, nếu không phải giấy báo của tôi đến muộn, thì giờ này chúng tôi đã trên đường về thành phố rồi.”

Nghe vậy, Chu Xuyên Hùng nhìn cả nhóm, thầm nghĩ quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, bạn bè với nhau cũng đều là những người ưu tú.

“Tốt lắm! Nhân tiện hôm nay, các phóng viên muốn phỏng vấn Thủ khoa toàn quốc của chúng ta một chút, các đồng chí cũng tham gia cho vui nhé. Đây cũng là tấm gương sáng cho các em học sinh khác noi theo.”

Lần này khôi phục thi đại học, tỷ lệ đỗ không cao, chủ yếu vẫn là do chất lượng giáo dục bị gián đoạn trong một thời gian dài. Đất nước đang rất cần nhân tài, chỉ có để mọi người thấy được tầm quan trọng của việc học, thì mới có động lực vươn lên.

Sau buổi phỏng vấn ngắn, chụp vài tấm hình lưu niệm, Tần Sương tiễn mọi người ra về. Cô định mời mọi người ở lại dùng bữa cơm trưa nhưng ai cũng khéo léo từ chối. Tần Sương đành chuẩn bị một ít đặc sản địa phương để mọi người mang về làm quà.

Loading...