Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:19:11
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy chị dâu nói vậy, Hoắc Đình Xuyên đành im lặng, nghĩ rằng cả nhà mặc thì anh cũng chấp nhận được.
Sau đó, Tần Sương lấy ra một túi khác, bên trong là quần áo mặc ngoài, màu sắc bình thường.
“Chị dâu, áo khoác này nhẹ quá, làm sao vậy?” Hoắc Nam Hi ngạc nhiên hỏi.
Tần Sương cầm một chiếc áo lông vũ: “Đây là lông ngỗng, vừa ấm vừa nhẹ, không nặng như bông. Em màu hồng, đàn ông màu đen và xanh đậm, mẹ màu đỏ sẫm, mọi người thử xem có vừa không.”
Cô dám mang ra những bộ này vì môi trường đã thoải mái hơn, và nguyên liệu dễ tìm, ai cũng biết cách làm, nên không ai nghĩ nhiều.
Đường Mẫn mặc thử, nhìn vào gương, càng nhìn càng thích, màu này làm da bà trắng hơn.
“Áo này thật nhẹ, thoải mái hơn áo bông nhiều, mấy bà bạn sẽ ghen tị c.h.ế.t mất.”
Hoắc Nam Hi cũng mặc áo lông vũ màu hồng nhạt, càng nhìn càng thích.
“Áo đẹp thế này em để dành mặc Tết, đi chúc Tết cho người ta ghen tị, không thể mặc bây giờ làm bẩn.”
Tần Sương thấy họ vui, cười nói: “Năm nay chị mang về nhiều đồ tốt, còn có giày tuyết cho mọi người, ấm hơn giày mọi người đang đi, thử xem.”
Nghe có đồ tốt, mọi người cởi áo khoác, đến xem.
Khi thấy từng món đồ được Tần Sương lấy ra, mắt họ không đủ để nhìn.
“Chị dâu, chị không đi cướp chứ? Đồ tốt thế này, cửa hàng không có.”
Tần Sương cười: “Đây là hàng độc, chỉ chị có, ai cũng không mua được, nên giữ cẩn thận, mất là không có nữa.”
Nghe vậy, mọi người đảm bảo: “Chắc chắn giữ cẩn thận, không để mất.”
Hoắc Đình Xuyên sờ đôi giày mới, càng nhìn càng thích, nghĩ rằng chị dâu thật tốt, có gì cũng nghĩ đến họ, nếu là chị dâu nhà khác, không lấy về nhà mẹ đẻ là may.
Nên sau này tìm vợ phải tìm người rộng lượng như chị dâu, không thì anh ấy không chịu nổi.
Khi cả nhà đang vui vẻ, Hoắc Viễn Quân và con trai lớn bước vào, thấy phòng khách lộn xộn, tưởng vào nhầm nhà.
Hoắc Đình Châu thấy vợ, hỏi: “Mọi người làm gì vậy? Sao nhiều đồ thế?”
Nghe tiếng, bốn người quay lại nhìn cửa.
Thấy ba chồng và chồng về, Tần Sương đứng dậy: “Hai người về rồi? Đến giờ ăn trưa chưa? Chúng con mải vui quên mất.”
“Không sao, nhưng những đồ này là em mang về?”
“Đúng, mọi người đều có, anh và ba cũng có, đến xem thích không. Trưa em mang nhiều bún ốc, mọi người muốn ăn không?”
Hoắc Viễn Quân nghe bún ốc, tò mò: “Món đó ngon không?”
“Ngon lắm, ba muốn con nấu ngay không, con cũng đói rồi.”
Tần Sương không có khoảng cách với ba chồng, cô coi ông như ba ruột của mình nên cách nói chuyện so với ba ruột cũng không quá khác biệt.
Hoắc Viễn Quân thấy cô nói ngon, cười: “Nếu ngon vậy con nấu ngay đi, ba xem con dâu mang gì cho ba.”
Hoắc Đình Châu nghe vậy, đành tìm túi bún ốc, mang nguyên liệu vào bếp, kéo cả em trai cùng làm.
Tần Sương không vào bếp, nhìn hai vệ sĩ, cười: “Hai anh cũng có quà, tôi lấy ra ngay.”
Người của ba chồng là người nhà, nên quà cũng phải có phần, mỗi người một đôi giày tuyết, hai vệ sĩ cảm động.
Con dâu của chỉ huy, người khác không biết, nhưng họ biết rõ, người giỏi như vậy mà còn chuẩn bị quà cho họ, không cảm động là không thể.
“Thử xem có vừa không, không vừa thì tôi đổi, trời lạnh, đi giày này không lạnh chân.”
“Cảm ơn chị dâu!” Hai người đồng thanh.
“Không cần khách sáo, đi làm việc đi.”
Sau khi tiễn vệ sĩ, Tần Sương lấy quà cho ba chồng, thấy bộ đồ đỏ, Hoắc Viễn Quân nghĩ, cô nghiêm túc chứ?
Một người đàn ông mặc đồ đỏ có bị chê cười không?
Đường Mẫn thấy chồng ngại, nói: “Cả nhà đều mặc đồ giữ ấm màu đỏ, mặc bên trong, ấm là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-302.html.]
Thấy vợ nói vậy, Hoắc Viễn Quân cười: “Sương Sương vất vả, mua nhiều đồ, mẹ con sẽ thưởng lớn.”
“Không cần đâu ba, con có tiền, ba không biết sao? Hàng đặc biệt, không tốn nhiều, ba mẹ cứ mặc.”
Nghĩ đến đóng góp của con dâu chác cũng tốn không ít tiền, Hoắc Viễn Quân nói: “Nếu vậy, ba không khách sáo, cả đời không hưởng phúc con cái, giờ hưởng phúc con dâu, đúng là con mình không đáng tin!”
Sinh ba đứa con, không đứa nào hiếu thảo, biết con dâu tốt thế này, đã sớm cho cưới về nhà, may mà bây giờ cũng chưa muộn.
Hoắc Nam Hi thấy ba chê bai anh chị em mình, trong lòng cũng đủ kiểu phàn nàn, nghĩ rằng chẳng lẽ bình thường không hiếu thảo sao?
Dù sao không ăn bám đã tốt lắm rồi, cần gì khoa trương!
Hoắc Viễn Quân không biết con gái nghĩ gì, nhưng ông rất vui, nhìn áo bông, sờ vào thấy thoải mái, giày cũng ấm áp.
Lúc này không còn dáng vẻ của một chỉ huy, ông vui vẻ cùng gia đình.
Cho đến khi mùi hôi từ bếp bay ra, Hoắc Viễn Quân mới nói: “Mùi gì mà hôi thế, hình như từ bếp bay ra.”
Tần Sương nghe vậy, nói ngay: “Ba, đó là mùi đặc trưng của bún ốc, ngửi thì hôi nhưng ăn rất ngon, giống như đậu phụ thối.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Viễn Quân: “Con chắc chứ?”
“Vâng, không ngon chúng con ăn giúp ba.”
Thấy con dâu chắc chắn, Hoắc Viễn Quân cũng mong chờ, không biết con dâu lấy đâu ra món này, mùi thật không dễ chịu.
Trong bếp, hai anh em dù ăn nhiều lần nhưng mùi vẫn hơi khó chịu.
Mở cửa sổ bếp, hàng xóm xung quanh ngửi thấy mùi như nhà vệ sinh bị nổ.
“Nhà vệ sinh nhà nào nổ vậy? Sao hôi thế?”
“Hình như từ nhà Hoắc bay ra, mọi người ngửi xem.”
Hàng xóm ngửi thấy mùi, không chịu nổi, cho đến khi xác định từ nhà Hoắc, họ tò mò không biết nhà họ Hoắc đang làm gì mà có mùi này.
Có người từng ăn sầu riêng, ngửi thấy mùi này, nhỏ giọng nói: “Không phải đang nấu sầu riêng chứ? Mùi hôi chết!”
Dù ngửi thấy mùi, nhưng chuyện nhà người ta, họ không tiện nói, đành về nhà đóng cửa, không ra ngoài thì không ngửi thấy.
Nhà họ Hoắc không biết chuyện bên ngoài, cả nhà nhìn bún ốc trên bàn, chờ Hoắc Viễn Quân ngồi xuống.
Hai vệ sĩ cũng được Hoắc Đình Châu nấu một phần, ngoài những người đã ăn, ai cũng nghi ngờ món này ngon thật không?
Tần Sương thấy ba chồng chưa nói gì, cười: “Ba, bún ốc nguội không ngon, phải ăn nóng, con mua đồ chưa bao giờ lừa ai, ba thử xem, đảm bảo ăn rồi muốn ăn nữa!”
Thấy con dâu chắc chắn, Hoắc Viễn Quân đành cầm đũa gắp một miếng, nhai thử, mắt sáng lên.
“Món này ngửi hôi, sao ăn không hôi chút nào, thật kỳ diệu!”
“Ba thấy sao, ngon không? Món này khó mua, ba thích thì ăn nhiều, hai vệ sĩ cũng ăn đi, đừng ngại.”
“Vâng, chị dâu, chúng tôi ăn ngay.” Chỉ huy đã nói ngon, chắc chắn không sai.
Cả nhà cùng ăn, Tần Sương lâu rồi không ăn, giờ ăn thấy rất ngon.
Hoắc Nam Hi tưởng không ngon, ai ngờ lại thơm thế, đúng là đồ chị dâu mua đều tốt.
Hai vệ sĩ cũng không ngờ món hôi thế lại ngon, con dâu chỉ huy không phải người thường, sau này phải bám chặt!
Sau khi ăn xong, Tần Sương nói: “Ba mẹ, ông bà nội bảo con hỏi, đám cưới con và Đình Châu tổ chức ngày nào, để bên đó gửi thiệp mời.”
Đường Mẫn nghe con dâu hỏi, nhớ ra chuyện quan trọng suýt quên.
“Tần Sương, chúng ta xem hai ngày, một là 18 tháng Chạp, hai là mùng 6 tháng Giêng, ngày nào con thích?”
“Con sao cũng được, mọi người quyết định, con và Đình Châu đã có giấy kết hôn, mấy lễ nghi với con cũng không quan trọng.”
Cô thấy để chuẩn bị cho đám cưới sẽ làm phiền hai bên gia đình không ít, cô không muốn làm phiền họ, nếu không vì mặt mũi gia đình, cô cũng không muốn tổ chức đám cưới.
“Vậy chọn sau Tết, thời gian không gấp.” Đường Mẫn nói.
“Được, mai con về nói với ông bà, để hai người không lo lắng.”