Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:19:33
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Từ: “Tôi không đi, tôi là người địa phương, tôi sẽ về nhà ăn trưa, khai giảng mình sẽ quay lại, các cậu đi đi!”

Hứa Tiếu Tiếu cười: “Không sao, các bạn ba người đi không?”

Ba người thấy Hứa Tiếu Tiếu nhiệt tình, thiếu đồ, nên dọn giường rồi ra ngoài.

Tần Sương tìm xe, lái đến trung tâm môi giới nhà đất.

Cô đã hẹn với vài người bán nhà, tranh thủ thời gian xử lý.

Cô đã nói với anh tư về xu hướng tương lai, có tiền thì mua nhà và cửa hàng, giá sẽ tăng gấp đôi sau 10 năm.

Cô cũng nói với mẹ chồng, nếu có cơ hội thì mua, tình hình ngày càng rõ ràng, phục hồi kinh tế chỉ là thời gian, cô biết lịch sử, sẽ dẫn gia đình hưởng lợi.

Nếu cô giàu, mà họ hàng nghèo, người ta sẽ nói cô không giúp gia đình.

Khi chuyển hết tài sản, Tần Sương lái xe về nhà.

Honf đã tìm trường cho em trai, vì ba bận, em trai sẽ ở với cô sau giờ học.

Ngô Địch đã được sắp xếp ở tứ hợp viện, ngoài giờ học, cuối tuần Tần Sương sẽ cho họ vật liệu để kiếm tiền tiêu vặt.

Hoắc Đình Châu đang phân công nhiệm vụ cho đội, không tham gia quân huấn, đã nộp tài liệu cho lãnh đạo, chỉ cần cử đội trưởng và binh sĩ huấn luyện.

Sáng hôm sau, Tần Sương cùng các bạn đến sân trường.

Thấy các bạn đủ lứa tuổi, Tần Sương nghĩ người lớn nhất chắc hơn 30, thật khó cho họ.

Do tài nguyên quốc gia hiện tại hạn chế, nên mọi người mặc đồ của mình, không như sau này quân huấn có phát đồng phục.

Thấy một số nữ sinh quân huấn còn mang giày da, Tần Sương cũng không khỏi nhíu mày.

“Khụ. Mọi người im lặng!”

“Tôi là huấn luyện viên quân huấn của ba lớp các bạn, tên là Điền Tân, trong nửa tháng tới, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua.”

“Trước tiên, tôi muốn nói về kỷ luật. Thứ nhất, ai không có giấy chứng nhận bệnh viện, không được nghỉ, trễ, hay vắng mặt. Ai vi phạm sẽ bị ghi lỗi nặng, hai lần sẽ bị đuổi học.”

“Các bạn đã vất vả thi đỗ Đại học Thanh Hoa, nên phải biết quý trọng cơ hội này.”

“Và trên đã ra lệnh, nửa tháng sau lãnh đạo sẽ kiểm tra, cá nhân xuất sắc sẽ được thưởng và huy chương. Ai lười biếng làm trường mất mặt, tôi nghĩ các bạn không muốn bị chèn ép trong những năm học tới, nên hãy nghiêm túc.”

“Thứ hai, do đây là lần đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học sau nhiều năm, độ tuổi của các bạn khác nhau, nhưng tôi không quan tâm các bạn bao nhiêu tuổi, chỉ cần đứng đây là sinh viên Thanh Hoa. Quân huấn giúp các bạn có kỷ luật hơn, nếu một người phạm lỗi, cả lớp sẽ bị phạt.”

“Tôi nói vậy thôi, bây giờ các bạn có 2 phút để hỏi và xin phép, sau giai đoạn này không ai được hỏi nữa.”

Sau lời huấn luyện viên, nhiều người bắt đầu xin phép, tưởng chỉ vài người không thể quân huấn, nhưng hơn 100 người thì một nửa có giấy chứng nhận bệnh viện.

Điền Tân thấy vậy, mặt đen lại: “Tôi cho các bạn một cơ hội, ai mua giấy chứng nhận giả, hãy suy nghĩ kỹ, nếu không quân huấn, hậu quả tự chịu!”

Hơn 40 người cầm giấy chứng nhận nhìn nhau, ngoài những người thực sự bệnh, đều có chút lo lắng.

Đa số là con nhà giàu, không muốn con cái chịu khổ nên làm vậy.

Điền Tân chưa kịp nổi giận, huấn luyện viên bên cạnh nói: “Lão Điền, bên cậu cũng nhiều người bệnh thế à? Tôi vừa báo lên, quân y sẽ kiểm tra lại, ai giả sẽ bị đuổi học, trường không cần sinh viên không có trách nhiệm.”

“Những người này sau này vào xã hội cũng không phải người tốt, có thể là sâu mọt quốc gia, nên chờ kiểm tra rồi bắt đầu.”

Ban đầu trên yêu cầu ai bệnh thì lấy giấy chứng nhận, không ngờ nhiều người gian lận.

Điền Tân nghe vậy, nói: “Cho các bạn một cơ hội nữa, ai không bệnh thì quay lại hàng, ai thực sự bệnh thì nộp giấy chứng nhận, nếu phát hiện giả, tôi muốn xem bác sĩ nào nhận hối lộ làm việc thất đức này.”

Nghe vậy, vài người bắt đầu đổ mồ hôi.

Giấy chứng nhận phải từ bệnh viện lớn, có tên bệnh viện và chữ ký bác sĩ.

Nếu bị phát hiện, hậu quả không ai chịu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-313.html.]

Không ai ngờ quân huấn kiểm tra nghiêm ngặt, ai có chút đầu óc đều biết, nếu bị phát hiện nói dối, không chỉ bị đuổi học mà gia đình cũng bị liên lụy.

Ngay lập tức, hơn 40 người xin phép chỉ còn 13 người đứng trước.

Thấy vậy, Điền Tân và đồng nghiệp không biết nói gì.

“Cậu dẫn 13 người này đi kiểm tra lại, không thể trì hoãn quân huấn, tôi nghĩ họ cần rèn luyện nhiều hơn, đảm bảo không có thời gian làm việc xấu.”

Đồng nghiệp thấy Điền Tân nói vậy gật đầu: “Được, lần này là phó viện trưởng bệnh viện quân khu, sẽ kiểm tra kỹ, không để lỡ thời gian điều trị.”

Tần Sương nhìn hai huấn luyện viên phối hợp, suýt cười.

Cô khâm phục bác sĩ cấp giấy chứng nhận, nếu bị phát hiện, sự nghiệp của họ cũng kết thúc.

Khi 13 người xin phép bị dẫn đi, quân huấn bắt đầu.

Bài học đầu tiên là đứng nghiêm, may là tháng 3, thời tiết không nóng, còn hơi lạnh.

Tần Sương thường xuyên tập luyện, mang giày thể thao, nên sau nửa giờ đứng, người khác đã mệt, cô vẫn không nhúc nhích.

Điền Tân thấy Tần Sương là người tốt, định chiêu mộ, nhưng nghĩ lại.

Anh nghĩ người này có phải là người được bảo vệ đặc biệt không?

Trước đó anh xem danh sách, biết có người quan trọng, nhưng không rõ ai.

Sau khi quan sát, ngoài Tần Sương không phản ứng, những người khác đều mệt mỏi.

Loại trừ tất cả, anh xác định được danh tính của Tần Sương.

“Đứng nghiêm một giờ, còn 23 phút, các bạn là tương lai của quốc gia, nếu không chịu được khổ, tôi nghĩ nên về nhà làm nông.”

“Các bạn kinh doanh thì không nói, nhưng những người làm nghiên cứu, không có sức khỏe, đứng trong phòng thí nghiệm một ngày cũng không nổi, nghề này không phải để đùa.”

“Đặc biệt là những người học y, nếu sức khỏe kém, làm mười mấy ca phẫu thuật liên tiếp, các bạn có chịu nổi không?”

“Giao cơ thể cho bác sĩ như vậy, tôi nghĩ thà chờ chết.”

“Nhìn bạn này, từ đầu đến giờ không nhúc nhích, còn các bạn lắc lư, không thấy xấu hổ sao?”

“Chiều nay tốt nhất cởi giày da, nếu không chạy đừng trách tôi không báo trước.”

“Đặc biệt là các bạn nữ trang điểm, không nói chiều nay có mệt không, nhưng mồ hôi đã làm nhòe mặt, trông không ra thể thống gì cả, bộ không thấy kfi sao?”

“Vừa khai giảng đã muốn tổ chức buổi hẹn hò lớn sao?”

“Thật không thể nhìn nổi!”

Mọi người nghe huấn luyện viên phàn nàn, một số người đỏ mặt.

Đặc biệt là những nữ sinh trang điểm, nghe nói mặt bị nhòe, ai cũng muốn khóc.

Chỉ có Tần Sương vẫn đứng thẳng không nhúc nhích.

Những học sinh bị đưa đi kiểm tra đã có phản hồi.

“Huấn luyện viên Điền, 9 người này không thể tập luyện, 4 người còn lại không bệnh, rất khỏe mạnh, mỗi người bị ghi lỗi, được cơ hội sửa sai, nên đưa họ về.”

Bốn người bị ghi lỗi đều là nữ, gia đình khá giả hoặc có quan hệ.

Họ khóc lóc, rất ấm ức.

Nhưng Điền Tân là lính, không biết thương hoa tiếc ngọc, nói: “Bốn người các bạn đứng nghiêm một giờ, xong mới được ăn, vào hàng!”

“Dạ!” Bốn người yếu ớt đáp.

Sau đó, anh nói với 9 người bệnh: “Các bạn không thể tập luyện, nhưng vẫn làm việc hậu cần, đi lấy nước, khi họ xong có nước uống, không vấn đề gì thì đi ngay!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đừng nghĩ không khỏe là không phải làm gì, muốn về ký túc xá nằm, đừng mơ.

Loading...