Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:19:39
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hồng Vĩ, Sương Sương học ở Đại học Thanh Hoa, khi nào chúng ta đi thăm?”

“Đúng rồi, mẹ nhớ con gái của Hoành Sâm cũng học ở Kinh Đô, để con bé đi thăm trước?”

Nói đến con gái của em trai, Hồng Vĩ đau đầu: “Thôi, con bé ồn ào, nếu làm Tần Sương giận thì sao, con bé không dễ tính, không thể để chị em chưa gặp đã ghét nhau.”

Không phải ông bôi xấu, nhưng cô ta từ nhỏ đã bá đạo, nếu biết có chị họ, không biết có chấp nhận không.

May cô ta học ở Đại học Quốc phòng, nếu học ở Thanh Hoa, với gương mặt giống nhau, chắc chắn sẽ gặp nhau.

“Vậy con nói sao, bốn đứa đều học đại học, nhà chỉ còn chúng ta.”

“Công việc của con không thể rời, để Hoành Sâm về, vợ chồng họ đi cùng mẹ, họ rảnh rỗi.”

Hạ Hoành Vĩ nghĩ cũng được, em trai chỉ muốn kinh doanh, chợ đen không sao nếu nghỉ vài ngày.

“Mẹ, con sẽ gọi em trai, hồi nhỏ Tiểu Yến thương em nhất, biết chuyện này, chắc chắn sẽ tích cực hơn con.”

“Ừ, gọi ngay, nhớ mua nhiều quà cho Sương Sương, lần đầu gặp cháu, không thể để cháu buồn.”

“Yên tâm, sẽ chuẩn bị đầy đủ, Sương Sương đã kết hôn, không thể chỉ mua cho cô ấy.”

Âu Dương Tình nghe cháu gái kết hôn, tức giận: “Sao con không nói sớm, cháu gái còn trẻ, sao đã kết hôn, có phải ba con bé không đáng tin!”

“Đến Kinh Đô, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t hắn!”

Tần Phong: Cái này tôi không chịu trách nhiệm, các người không có đạo đức!

Hạ Hoành Vĩ biết mẹ lo lắng, nhanh chóng gọi em trai và gia đình về.

Hạ Hoành Sâm nghe tin tìm thấy chị, vội hỏi: “Thật sao? Anh sao giờ mới nói, chị ở đâu, em phải đi tìm chị.”

Hồi nhỏ, chị đối xử tốt nhất với ông, có gì ngon cũng cho ông.

Ngay cả khi ông gây rắc rối, chị cũng bảo vệ ông.

Từ khi chị mất tích, ông buồn nhiều năm.

Nghĩ đến chị dịu dàng, ông lại đau lòng.

“Em trai, dù tìm thấy em gái, nhưng em ấy... không thể trở về.”

Hạ Hoành Sâm ngạc nhiên: “Anh nói gì, sao chị không thể trở về? Có ai bắt nạt chị, em sẽ báo thù, xem ai dám làm chị buồn.”

“Em gái đã mất nhiều năm, nhưng em ấy có con gái, chúng ta phải đón cháu về, cháu gái chúng ta rất giống mẹ nó, dù em gái mất, nhưng còn có cháu. Gia đình bắt nạt con bé anh sẽ không tha.”

“Dù chồng con bé tốt, nhưng cậu ta không làm tròn trách nhiệm, dù vì nước, nhưng không chăm sóc tốt cho em gái mình, anh chỉ nhận cháu gái, không nhận cậu ta.”

Dù em rể có quyền cao chức trọng, nhưng em gái bị cha mẹ nuôi hành hạ đến chết, ông không thể tha thứ.

Em gái dịu dàng, tốt bụng, chưa đến 40 đã mất, ông không thể tha thứ.

Hạ Hoành Sâm nghe tin chị mất, khóc nức nở.

Chị tốt nhất với ông không còn, nếu ông cẩn thận hơn, chị đã không mất tích.

Em trai mất, giờ chị cũng mất, sao trời đối xử tệ với gia đình họ.

Thấy em trai khóc, Hạ Hoành Vĩ vỗ vai: “Đã nhiều năm, chúng ta nên nghĩ đến kết quả này.”

“Mười năm biến động, nhiều gia đình tan nát, giờ còn lại chút m.á.u mủ, chúng ta nên hài lòng.”

“Nếu không có chồng em ấy, kết cục còn tệ hơn.”

“Đừng buồn, khi gặp cháu chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”

Thấy chồng buồn, Lộ Dao nói: “Hoành Sâm, chị đã mất, anh cũng đừng quá đau buồn, nghe anh cả, khi gặp cháu, chúng ta sẽ đối xử tốt, chuẩn bị nhiều của hồi môn, không để ai bắt nạt cháu gái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-316.html.]

“Cháu gái chúng ta rất giỏi, nhìn ảnh trên báo, đẹp hơn con gái chúng ta, vừa nhìn là thích ngay.”

Bà biết chồng nhớ chị, tìm nhiều năm, kết quả vẫn cách biệt, may còn có cháu để gửi gắm, nếu không chồng sẽ buồn thế nào.

Cuối cùng, Âu Dương Tình nói: “Đừng khóc nữa, hôm nay gọi các con về, để các con đưa mẹ đi Kinh Đô, mẹ không thể chờ nữa, sợ khi mẹ mất không nhắm mắt.”

Những năm qua, sức khỏe bà ấy không tốt, nếu không vì nhớ con gái, có lẽ đã đi tìm chồng.

Giờ có tin, phải nhanh chóng nhận lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà chỉ muốn sống bên cháu gái.

Hạ Hoành Sâm nghe mẹ nói, lau nước mắt: “Con sẽ mua vé ngay, chúng ta cố gắng đến sớm.”

Nói là làm, Hạ Hoành Vĩ chưa nói xong, Hạ Hoành Sâm đã ra khỏi nhà.

Thấy em trai nhanh chóng, anh nói: “Em dâu, giúp mẹ thu dọn hành lý, anh không đi được, nếu cần giúp đỡ, tìm người này, bạn anh có quan hệ ở Kinh Đô.”

“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mẹ, chỉ lo cháu không nhận chúng ta, vì chúng ta vắng mặt 20 năm, giờ xuất hiện, sợ không dễ nhận.”

Âu Dương Tình nghe con dâu nói, lo lắng: “Không đâu, con gái giống mẹ, cháu giống mẹ, chúng ta có ảnh, cháu gái là đứa trẻ tốt, chắc chắn nhận chúng ta.”

Con gái dịu dàng, có học, dạy con không tệ.

Đỗ vào Thanh Hoa, chắc chắn cũng không ngốc.

Nhà không nghèo, không nhận rồi đến xin xỏ, bà nghĩ cháu sẽ nhận.

“Mẹ, đừng lo, nghĩ nhiều cũng vô ích, phải gặp mới biết, nếu không được, để các con nói, cùng thế hệ, chắc chắn kéo cháu về.”

“Trước đây, luôn nói sao không có chị thương, giờ biết có chị họ giỏi, chắc chắn vui thiếu điều không thể tự mình kéo về.”

Nhà có con gái, nhưng lớn lên ở nông thôn, tính cách như con trai.

Nếu không chơi với con trai từ nhỏ, cô ấy đã không thi đỗ Đại học Quốc phòng khi khôi phục thi cử.

Lộ Dao nghĩ đến con gái, đau đầu, con gái người ta dịu dàng, con gái mình như áo khoác quân đội.

Không ấm, còn hay gió lùa, may ở quê không có nhiều người quyền quý, nếu không không biết phải dọn dẹp bao nhiêu lần.

“Anh, Hoành Sâm đã mua vé, em sẽ thu dọn hành lý, rồi về nhà lấy đồ, quà thì đến Kinh Đô mua.”

Hạ Hoành Vĩ gật đầu: “Được, em dâu lo liệu, anh về trước.”

“Anh bận thì để chúng em lo, nếu có việc em sẽ gọi.”

“Ừ, mẹ, con đi trước, không biết địa chỉ cụ thể tìm ở Thanh Hoa, Tần Sương là thủ khoa, có lẽ cũng dễ tìm.”

Âu Dương Tình vẫy tay: “Con đi đi, chúng ta sẽ tìm được.”

“Vâng, moi người đi đường an toàn, con không tiễn.”

Ông mới trở lại công việc, có quá nhiều việc cần ông giải quyết, nếu không đã đi cùng.

Hạ Hoành Sâm may mắn, mua được ba vé giường nằm đêm về nhà thu dọn hành lý.

Giờ phút này Tần Sương vẫn chưa biết họ hàng nhà mẹ sắp tới, lúc này cô đang ở trên bãi tập nhàn nhã chạy mấy vòng.

Cũng không biết những huấn luyện viên này là do đơn vị quân đội nào phái tời, ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn những bạn học nữ yểu điệu kia vừa chạy bộ vừa phàn nàn, hết sức buồn cười.

Có mấy người mới chạy một vòng đã không thể chạy nổi nữa, khiến Điền Hâm giận dữ tới đen mặt, nói: “Nhìn xem thể lực của các em thế nào, mới chạy một vòng đã không thể chạy nổi nữa, thật là làm mất mặt học sinh của Hoa Thanh. Nếu biết các em kém như thế này, tôi đã không muốn huấn luyện các em rồi. Chờ đến lúc có cuộc thi đấu lớn, chắc chức sẽ ném hết mặt mũi đến tận nhà bà ngoại.”

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người kém cỏi như vậy, mới chạy một vòng đã không còn chút sức lực. Nếu đây là ra chiến trường, đây chắc chắn là tặng đầu cho người ta.

Một nữ sinh trong số bọn họ nghe thấy huấn luyện viên nói như vậy, lại tỏ vẻ không phục nói: “Bọn em cũng không phải là ra tiền tuyến đánh trận. Không chạy nổi thì sao chứ? Đầu óc bọn em tốt là được rồi.”

Loading...