Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:19:43
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương nhìn dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của bạn cùng phòng, cũng cười nói: “Cậu thả lỏng một chút đi, cậu mà căng thẳng quá thì cơ bắp cũng căng lên hết, như thế dầu thuốc sẽ không thấm vào được..”

“Hừ. Tôi đang cố gắng thả lỏng đây, nhưng bạn cũng nhẹ tay một chút, gần đây cả người tôi đều đau nhức.”

Trước đây Đào Thanh Từ chưa bao giờ đến vùng nông thôn, bình thường cũng không tập thể dục, lần này đột nhiên phải huấn luyện, không thể nói là không cảm thấy khó chịu.

Thể chất của cô ấy còn không mạnh bằng Hứa Tiếu Tiếu, ít nhất người ta lớn lên ở nông thôn, dù không làm việc nặng nhọc nhưng cũng làm rất nhiều việc vặt ở trong nhà.

Sau một hồ kêu gào như bị chọc tiết, mãi đến khi kết thúc, cuối cùng Đào Thanh Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Sương đứng lên lau sạch dầu thuốc trên tay, vừa nói: “Đứng dậy duỗi gân cốt xem có thấy dễ chịu hơn không, đợi lát nữa ngâm chân trong nước nóng, ngày mai chắc chắn sẽ không khó chịu như vậy nữa. “

Đào Thanh Từ nghe xong, mặc quần áo tử tế, đứng dậy vươn vai, hai mắt sáng lên: “Đúng là đã đỡ hơn nhiều rồi, Sương Sương, tay nghề của cậu đúng là tốt thật.”

“Thoải mái là tốt rồi, bình thường lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì cũng nên tập thể dục nhiều một chút. Với thân hình nhỏ bé của hai cậu, nếu trên đường gặp phải cướp thì chạy trốn cũng không nổi, nên phải chú ý thêm một chút!”

Thực sự ngày nay không có nhiều gia đình có thể chiều chuộng con gái như vậy, phần lớn đều là trọng nam khinh nữ, chỉ sau cải cách mở cửa, địa vị của phụ nữ mới dần được nâng cao.

Chờ thêm hai năm nữa, khi mỗi gia đình chỉ được sinh một con, cho dù quan trọng phải có con trai đến đâu cũng phải xem có đủ khả năng nộp phạt để sinh con thứ hai không.

Trong phòng ký túc xá của bọn họ có sáu người, ba người bọn họ có mối quan hệ khá tốt. Hai người khác thì học chung một lớp, còn người lạc loài kia gần đây không biết đang chơi với ai.

Nhìn chung, từ đầu năm học đến nay vẫn chưa xảy ra chuyện ầm ĩ gì lớn.

Tất cả mọi người đều từ bốn phương tụ họp về đây cùng nhau, lại thêm chênh lệch tuổi tác khá lớn, khó tránh khỏi một số xích mích.

Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau khi thức dậy, lại vẫn là một cảnh tượng hỗn loạn.

Hứa Tiếu Tiếu vừa đánh răng vừa nheo mắt nói: “Sương Sương, cậu nghĩ mấy vị huấn luyện viên này nghĩ thế nào vậy? Ngày hôm nay còn muốn dạy chúng ta sắp xếp quân vụ, có phải muốn chúng ta gấp chăn thành khối đậu phụ không?”

“Cũng gần như vậy, đợi lát nữa các cậu cất hết đồ dùng cá nhân vào trong tủ đi, dù sao huấn luyện viên cũng là đàn ông, nếu nhìn thấy những thứ không nên thấy, mọi người đều sẽ rất xấu hổ.”

Thời buổi này, phần lớn mọi người vẫn dùng đai kinh nguyệt, chỉ một số ít người có điều kiện tốt mới có thể mua băng vệ sinh tại ở cửa hàng hữu nghị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái này không dễ sử dụng, còn thường xuyên bị lọt ra ngoài.

Cũng may là cô có một trung tâm mua sắm, về cơ bản có thể tự cung tự cấp những vật dụng dùng hàng ngày.

Sau khi thức dậy rửa mặt xong, trên bãi tập toàn là học sinh đang điên cuồng chạy bộ tiến đến thao trường, ai nấy không phải chưa quen địa hình thì chính là dậy muộn.

Tất nhiên, kết cục của những học sinh đi muộn không phải là thê thảm bình thường.

Hứa Tiếu Tiếu và Đào Thanh Từ vì có sự chăm sóc của Tần Sương nên mới tránh được khả năng đi muộn.

Ở một bên khác, tại ga tàu hỏa Kinh Đô.

Sau ba ngày ngồi các chuyến tàu hoả, Âu Dương Tình rốt cuộc cũng đến nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-318.html.]

Nếu không phải toàn bộ hành trình đều ngồi giường nằm, thì lúc này khi xuống tàu tất cả xương cốt của bà ấy đã gãy vụn

“Mẹ, sức khoẻ của mẹ vẫn tốt chứ?”

Âu Dương Tình xua tay nói: “Không sao, chúng ta đi xem trường đại học trước đi.”

Hạ Hồng Sâm thấy mẹ mình gấp gáp như vậy, cũng bất đắc dĩ nói: “Bây giờ đi đến đó cũng không gặp được người. Nghe nói hôm nay trường đại học bổ sung một chương trình huấn luyện quân sự, sẽ đóng cửa nửa tháng. Bây giờ xem ra chúng ta phải đợi 10 ngày nữa mới có thể gặp được người.”

“Vì vậy chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã, hơn nữa nhiều năm rồi chúng ta không đến Kinh Đô, nhân lúc gần đây không có việc gì làm, chúng ta đi một vòng mua vài món đồ cho cháu gái.”

“Vả lại, tình hình hiện tại rất tốt đẹp, sau này Tiểu Sương học tập ở đây. Con nghĩ hay là chúng ta cũng nên mua hai ngôi nhà hoặc biệt thự nhỏ đi, như vậy một nhà cho chúng ta ở, một nhà cho Tiểu Sương, coi như là chúng ta mua của hồi môn, mẹ thấy thế nào?”

Bà lão nghe con trai nói như vậy, cảm thấy rất có lý.

Ngay lập tức gật đầu nói: “Chuyện này nghe theo con, vừa hay tìm hiểu thêm tình hình của Quai Bảo ở Kinh Đô. Dù nói thể nào ba của con bé vẫn chưa chết. Cho dù chúng ta có muốn cướp người cũng không thể thắng lý được.”

“Hơn nữa, Tiểu Sương đã có thể vào đại học thì người đàn ông đó cũng không phải loại người trọng nam khinh nữ,chị gái của con đã qua đời lâu như vậy mà anh ta cũng không tái hôn với ai khác. Chỉ dựa vào điểm này thôi, anh ta cũng có thể coi là một người con rể đạt tiêu chuẩn.”

Trước đây, sau khi con gái qua đời, bà lão vốn là rất tức giận, nhưng khi nghĩ kỹ lại, trong tình hình những năm đó, một người đàn ông vì nghĩa vụ quốc gia mà không thể chăm sóc tốt cho vợ con, chỉ có thể nói là bất đắc dĩ.

có thể nói rằng nếu không chăm sóc tốt cho vợ con thì ông sẽ không thể làm gì được. vì lợi ích của đất nước

Có quốc gia mới có gia đình, nếu như quốc gia không còn thì cho dù có gia đình cũng chẳng làm được gì.

Cuộc kháng chiến năm đó hiện rõ mồn một trước mắt, thậm chí đến nay biên giới vẫn còn chìm trong chiến hỏa liên miên.

May mà con gái trên trời còn giữ lại được Quai Bảo, nếu không bà ấy thậm chí có thể không nhìn thấy được đứa trẻ này.

Sau đó, cả nhóm rời khỏi ga tàu, tìm một nhà khách để nghỉ ngơi trước.

Về phần Hạ Hồng Sâm thì đi ra ngoài tìm bạn của anh cả, bắt đầu hỏi thăm tình hình.

Mối quan hệ của gia đình bọn họ đều ở Hải Thành, không quen biết nhiều người ở Kinh Đô. Hơn nữa, những người này cũng không trao đổi thư từ nhiều nên tất nhiên không làm việc thuận tiện như ở Hải Thành.

Cũng may hiện tại Kinh Đô cũng không lớn lắm, hỏi thăm người vẫn có thể được.

Về phần Tần Sương vẫn chưa biết lại có thêm một nhóm người thân tìm đến, lúc này đang dẫn đầu các bạn gấp chăn thành khối đậu phụ.

“Sương Sương, cậu làm thế nào mà được vậy? Tại sao tôi không thể gấp ra? Quá khó!” Hứa Tiếu Tiếu tỏ vẻ cay đắng, cô ấy cảm giác mình giống như chính là kẻ tay tàn.

Ngay cả Đào Thanh Từ và những người bạn cùng phòng khác cũng đều gấp ra được hình dạng, chỉ có cô ấy là không ra gì!

“Cậu đừng vội, cứ làm từ từ thôi. Hơn nữa, cái chăn này của cậu tương đối dày, đúng là khó gấp hơn chăn mỏng một chút.”

“Mà như vậy cũng gần được rồi đấy, chúng ta không phải là quân nhân, sẽ không có ai nói gì về cậu đâu.”

Nhìn cái chăn nhăn nhúm không nỡ nhìn, Tần Sương cũng là một lời khó nói hết, để bạn cùng phòng không quá buồn, cô cũng chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ.

Loading...