Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:21
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn dòng người ra vào ở cổng trường đại học, Âu Dương Tình mãi không nhìn thấy cháu gái đi ra, sốt ruột đi tới đi lui.
“Mẹ ơi, mẹ đừng nôn nóng, chúng ta chờ thêm một chút nữa, huấn luyện quân sự nửa tháng, đứa trẻ đó chắc chắn sẽ về nhà, biết đâu lát nữa con bé sẽ ra thôi.”
“Ôi, con nói xem, có khi nào đứa trẻ đó rời đi bằng cổng nhỏ không? Dù sao thì trường này cũng có mấy lối ra, nếu chờ không thấy thì phải làm sao?”
Bà ấy đã đợi hơn mười ngày rồi, thật sự không thể đợi thêm được nữa.
Không biết sau khi huấn luyện quân sự đứa trẻ đó có gầy đi không.
Vừa rồi nhìn thấy rất nhiều sinh viên đại học đen nhẻm đi như vậy, nhìn thôi cũng biết đã chịu không ít hành hạ.
Chắc chắn Quai Bảo của bà ấy cũng đã phải chịu không ít khổ
Ngay khi ba người đang hết nhìn đông lại ngó tây, cuối cùng Tần Sương và các bạn cùng phòng cũng đi ra ngoài.
“Sương Sương, cậu chắc chắn không muốn đi ăn cơm với chúng tôi sao? Hay là ăn xong rồi mới về nhà?”
Tần Sương lắc đầu: “Không được, tôi rất nhớ người thân ở nhà, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, lần sau tôi sẽ mời mọi người.”
Hứa Tiếu Tiếu thở dài: “Thôi được, vậy thứ hai chúng ta gặp lại.”
“Được, các cậu cũng chú ý an toàn một chút, tớ đi trước đây.”
Tần Sương tạm biệt các bạn cùng phòng rồi đi đến chỗ cô để xe, kết quả chưa kịp đến nơi thì Âu Dương Tình đã dẫn theo con trai chạy tới.
“Cô bé, cháu tên là Tần Sương phải không?”
Thấy người này đột nhiên xuất hiện, Tần Sương cau mày nói: “Mọi người tìm cháu có việc gì?”
Âu Dương Tình nhận được câu trả lời, đôi mắt đỏ hoe nói: “Cô bé, bà tên là Âu Dương Tình, đây là con trai của bà, Hạ Hồng Sâm và vợ của nó, Lộ Dao. Không biết cháu có biết một người phụ nữ tên là Hạ Hiểu Yến không, chúng ta là người nhà của con bé.”
“Hạ Hiểu Yến?”
“Đúng vậy, năm đó vì loạn lạc mà con gái Hiểu Yến của bà bị lạc mất gia đình chúng ta. Chúng tôi phải tìm rất lâu mới tìm được cháu, cháu có biết con bé không?”
Tần Sương nhìn tướng mạo của bà lão, lại nghĩ đến dung mạo của mình, trong lòng có chút phức tạp nói: “Bà ấy là mẹ của cháu, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, mọi người lại đột nhiên nói mình là người nhà của bà ấy. Có phải là hơi vội vàng không?”
Cô không có nhiều ký ức về mẹ của nguyên chủ, chỉ biết rằng bà ấy là một người phụ nữ hiền hậu, nhưng số phận không may mắn, qua đời khi còn trẻ.
“Cô bé, chúng ta có thể đến chỗ khác nói chuyện được không? Chúng tôi đã mang theo rất nhiều giấy tờ chứng minh, chắc chắn không phải là kẻ lừa đảo.” Âu Dương Tình lại lo lắng nói.
Tần Sương nhìn ba người, gật đầu nói: “Vậy mời mọi người về nhà cháu nói chuyện.”
Âu Dương Tình cười nói: “Được được, chúng ta đi ngay bây giờ, đi. Chúng tôi chỉ biết cháu học ở đây, nhưng thực sự không biết gia đình cháu sống ở đâu.”
“Không sao đâu, mọi người đi theo cháu, cháu đi lấy xe, xe của cháu đỗ ở chỗ khác. Đợi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể.”
Dù thế nào đi nữa, người ta đã có thể tìm tới nơi này, chắc chắn đã phải tốn rất nhiều công sức, chưa kể thời thế năm đó thực sự rất hỗn loạn, nếu có thể giúp nguyên chủ tìm được người thân thì cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện thay nguyên chủ.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của ba người này, nhìn thể nào cũng không giống họ hàng đến để lợi dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-320.html.]
Sau đó Tần Sương đưa mọi người đến chỗ đậu xe, cô bảo bọn họ lên xe.
Hạ Hồng Sâm nhìn thấy cháu gái còn trẻ như vậy đã có xe ô tô riêng, thực sự cảm thán mình còn không bằng cháu gái.
Thực ra thông tin bọn họ nghe ngóng được rất hạn chế, nguyên nhân chủ yếu là vì thông tin của gia đình bọn họ thuộc cấp độ bảo mật, ngoài một số thứ bề ngoài, những thông tin khác hoàn toàn không thể tìm hiểu được.
Âu Dương Tình ngồi ở vị trí kế bên tài xế, suốt đường đi đều quan sát Tần Sương, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây chính là cháu gái của mình, nhìn nghiêng bên cạnh, cô giống hệt Hiểu Yến của bà.
Khi xe đến căn tứ hợp viện của nhà mình, Tần Sương nói: “Mọi người có thể xuống xe, chỗ này chính là nhà của cháu.”
Nhìn căn nhà trước mặt, mấy người Âu Dương Tình đều không nói gì, dù sao bây giờ quan hệ còn chưa xác nhận, cũng không dám nói lung tung.
Tần Dã đáng ở trong nhà nghe thấy tiếng xe, Tần Sương còn chưa kịp mở cổng, cậu bé đã từ bên trong mở cổng chạy ra.
“Chị, cuối cùng chị đã về, em nhớ chị muốn chết. Chị nhanh lái xe vào trước đi.”
“Không cần lái vào đâu, đợi lát nữa còn phải ra ngoài, cứ để ở cổng là được. Trong nhà có khách, em đi pha một ấm trà đưa đến phòng khách đi.”
Tần Dã vừa nghe nói có khách đến nhà, không nói hai lời đã chạy vào phòng khách. Hôm nay đúng lúc cậu bé đã nấu nước nóng trong phích, nhanh chóng pha xong một ấm trà đợi chị gái vào.
Âu Dương Tình nhìn thấy có một đứa bé, cũng ngơ ngác nhìn về phía con trai, ý bảo rằng có phải Hiểu Yến còn có một đứa con trai nữa không? Tại sao bọn họ lại không biết?
Hạ Hồng Sâm thấy mẹ nhìn về phía mình, ông ấy cũng là đầu óc mơ hồ, bởi vì anh cả chưa từng nhắc đến, ông ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Vẫn là Tần Sương nhìn thấy vẻ mặt bối rối của bọn họ, lúc này mới lên tiếng giải thích: “Tần Dã là cháu đưa về nhận làm em trai, mẹ cháu chỉ có một đứa con gái là cháu.”
“Ồ, thì ra là thế, nhưng ba của cháu sẽ không vì trọng nam khinh nữ mà nhận nuôi con trai đấy chứ? Làm vậy có ảnh hưởng gì đến cháu không?”
Tần Sương biết bọn họ đang lo lắng điều gì, cô mỉm cười lắc đầu: “Ba cháu rất tốt, mọi người không cần lo lắng chuyện này, hơn nữa bây giờ con gái cũng có thể phụng dưỡng ba mẹ lúc tuổi già, không nhất thiết phải là con trai.”
Thấy bọn họ lo lắng mình sống không tốt, không biết vì sao trong lòng Tần Sương có chút ấm áp, có lẽ đây chính là người thân, dù sao chỉ có người thân mới thực sự quan tâm đến cuộc sống của mình có tốt hay không.
Thực ra, suốt chặng đường về nhà, cô gần như đã có thể chắc chắn những người này chính là người nhà của mẹ cô, cảm giác gắn kết huyết thống là không thể sai được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ chỉ còn thiếu một số chi tiết cụ thể để xác nhận.
Sau khi dẫn mọi người vào phòng khách, Tần Sương nói: “Mọi người ngồi xuống trước uống chút trà cho ấm người đã, bây giờ mới đầu xuân bên ngoài vẫn còn hơi lạnh.”
“Còn Tần Dã, em đi đến tiệm cơm mua chút đồ ăn về đây, đây là ba mươi tệ và phiếu, em đạp xe đạp đi.”
Tần Dã liếc nhìn chị gái rồi nhìn khách, cầm phiếu và tiền rồi đi ra ngoài.
Người vừa rời đi, Âu Dương Tình đã lập tức nói: “Thằng hai, con đưa ảnh cho Sương Sương xem, còn có những thông tức chúng ta tìm được cũng đưa hết cho con bé. Con bé thông minh, nhìn một cái sẽ biết ngay.”
Hạ Hồng Sâm nghe mẹ nói, không nói hai lời đưa tài liệu trong túi ra.
Tần Sương nhận lấy tài liệu, bắt đầu mở ra xem.
Khi nhìn thấy bức ảnh gia đình cũ kỹ và bức ảnh chụp một mình của mẹ tôi, hình ảnh trong ký ức của cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
Hóa ra mẹ cô và mẹ nguyên chủ đều là một bộ dạng. Không những giống hệt nhau mà ngay cả tuổi thọ của bọn họ cũng ngắn ngủi giống nhau.