Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:25
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương không có ý tứ đi nghỉ ngơi một mình, trực tiếp nói với Hoắc Đình Châu: “Bây giờ anh đi thu dọn lại phòng dành cho khách một chút, để bọn họ nghỉ ngơi trước đi. Bây giờ đợi đến tối vẫn còn một đoạn thời gian, ngồi như vậy cũng không tiện.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Bây giờ anh đi ngay đây, lát nữa mọi người đều đi nghỉ ngơi, đã tới đây thì coi như nhà của mình, mọi người không cần khách sáo.”

Nói xong, Hoắc Đình Châu lập tức đi ra ngoài, cũng may là trong nhà có nhiều phòng, tuỳ tiện dọn dẹp hai gian phòng là có thể vào ở.

Trong nhà có đầy đủ mọi thứ, dù có thêm người đến cũng đủ chỗ ở.

Sau khi phòng được dọn dẹp xong, Tần Sương bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước.

Âu Dương Tình thấy cô nói vậy cũng không khách sáo, bà ấy đã có tuổi, sau khi ăn xong quả thực có chút buồn ngủ, những chuyện khác chờ sau khi thức dậy rồi lại nói tiếp.

Lộ Dao nhìn cô bé chu đáo như vậy, nghĩ thầm em gái mình thực sự không có phúc, nếu không hiện tại bà ấy nhất định sẽ sống rất tốt.

Chỉ thương cho chồng bà ấy, tìm kiếm chị gái bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng không có duyên gặp lại

Bên này, sau khi Tần Sương trở về phòng của mình, lại nói cho Hoắc Đình Châu biết chuyện những người đó, khi biết bọn họ là người thân của mẹ vợ, anh cũng không biết phải nói gì cho phải.

Chẳng trách vừa rồi ở phòng khách, những người kia lại nhìn anh và bố vợ với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Đây là về mặt tình cảm, bọn họ không vừa mắt hai người, một người cướp con gái của bọn họ, một người cướp cháu gái của bọn họ, đổi lại là ai có lẽ cũng không có sắc mặt tốt.

“Vợ ơi, em vừa mua thiết bị này à? Thật sự có thể làm được xét nghiệm ADN sao?”

Hoắc Đình Châu vừa hỏi vừa nhìn thiết bị mới trong phòng.

“Đúng vậy, em mới mua thiết bị. Hiện tại trong nước chúng ta chưa làm ra được thiết bị này. Đợi khi phòng thí nghiệm của em được xây xong, thiết bị này sẽ bàn giao cho quốc gia. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, tài liệu vẫn chưa giải thích xong.”

Trước đó cũng bởi vì chuyện tài liệu, suýt chút nữa đã không thể lấy về được, cho nên sau này đưa ra thiết bị mới, nhất định phải nghiên cứu kỹ tài liệu mới được.

“Vợ ơi, hôm nay những người đó ăn mặc cũng không tệ, có lẽ điều kiện cũng không kém. Nhưng nghe khẩu âm có chút giống bên phía Hải Thành, xem ra không phải người địa phương.”

Tần Sương gật đầu: “Em biết, đã sớm nhận ra rồi. Nhưng cho dù bọn họ từ đâu tới, chỉ cần là người tốt là được.”

“Con gái của bọn họ rất giống mẹ của em ở kiếp trước. Bây giờ em cũng không thể phân biệt rõ ràng được rốt cuộc thế giới nào mới là thật.”

“Hơn nữa em và ba có thể tới đây cùng lúc, có lẽ là có thứ gì đó dẫn dắt bố con em trở về.”

Cô làm thế nào cũng không thể hiểu nổi chuyện này, cảm giác như kiếp trước của mình chỉ là một trò đùa.

Hoắc Đình Châu thấy vợ buồn bã, cũng an ủi nói: “Đừng nghĩ ngợi nữa, nói không chừng em tới nơi này là vì anh. Nếu không ở kiếp trước em đã không độc thân, không có người mình thích. Cho nên duyên phận của em là ở đây. Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc suốt đời.”

Tần Sương nghĩ lại thấy cũng đúng, sau đó ôm Hoắc Đình Châu nói: “Ông xã, chúng ta sinh em bé đi. Em nghĩ đã đến lúc rồi.”

Hoắc Đình Châu cho rằng mình nghe nhầm, không chắc chắn hỏi lại: “Em không đợi đến lúc tốt nghiệp đại học sao?”

“Không, em sẽ chuẩn bị nhảy lớp để tốt nghiệp sớm. Nếu đứa trẻ không đến thì em sẽ tiếp tục thi lên cao học.. Nếu con đến thì chúng ta sẽ tính tiếp. Dù sao thì em cũng đã học xong tất cả kiến thức ở trường đại học, bây giờ cũng chỉ là làm theo quy trình thôi.”

“Với lại em nghĩ nếu một ngày nào đó phòng thí nghiệm của em xây xong, có thể em sẽ không có thời gian sinh con cho anh. Cho nên anh có muốn sinh con hay không, trả lời thằng một câu., nếu không thì không có cơ hội nữa đâu.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ đã nói như vậy rồi, nếu không bày tỏ một chút, chẳng phải anh sẽ có vẻ rất vô dụng sao?

“Vợ đã nói như thế, vậy anh nhất định phải cố gắng cày cấy.”

Sau đó không đợi Tần Sương trả lời, Hoắc Đình Châu đã bế vợ lên giường. Vốn đã nửa tháng không được ăn mặn, bây giờ nhìn người đẹp trong lòng, anh cúi đầu hôn cô.

Tần Sương thấy trời còn chưa tối, mà người đàn ông này đã sốt ruột, cô vỗ vỗ bờ vai của anh, giãy giụa: “Vẫn chưa tối, anh vội gì chứ?”

“Vợ ơi, anh đã nửa tháng rồi không được ăn thịt. Em nhìn xem người anh em của anh cũng nhờ em này. Chúng ta ăn một bữa trước được không?”

Nhìn con sói lớn đang làm nũng này, Tần Sương cũng tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

Sau đó cô vòng tay ôm lấy cổ đối phương, cả người nâng lên.

Hoắc Đình Châu thấy vợ chủ động như vậy, tất nhiên không thể để vợ làm việc quá mệt mỏi, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, hai người đều có thể cảm nhận được tình yêu của đồi phương.

Nếu không phải trong nhà còn có khách, Hoắc Đình Châu có lẽ sẽ còn ngông cuồng hơn nữa, cho nên sau khi ăn một bữa thịt đơn giản, Hoắc Đình Châu đã ôm vợ ngủ thiếp đi.

Anh nghĩ thầm không mang áo mưa hóa ra cảm giác lại tuyệt vời đến như vậy, sau này anh sẽ không cần phải mang nữa.

Dù sao sau khi vợ sinh con xong, cùng lắm anh đi thắt ống dẫn tinh là được

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-322.html.]

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, kết quả rất nhanh đã có, nhìn vào số liệu phía trên, Tần Sương vừa cười vừa nói: “Ông xã, thật sự là một nhà, xem ra ngày tháng tốt lành của anh và ba em sắp tới rồi, ha ha ha.”

Nghĩ đến lúc chiều bà ngoại nhìn bọn họ như thế nào, Tần Sương lại có chút hả hê.

“Vợ ơi, anh cảm thấy có lẽ không có chuyện gì, chủ yếu là ba. Dù sao mẹ em cũng đã mất rồi, cho dù không phải lỗi của bố vợ, nhưng ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm. Bây giờ chúng ta ra ngoài nói cho bọn họ biết đi.”

Tần Sương nhíu mày: “Em cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau của người khác, cẩn thận ba em quay đầu lại kẹo anh cùng xuống nước đấy.”

“Không sao đâu, lát nữa anh còn có việc phải ra ngoài một chuyến, cho nên anh sẽ không xem cảnh náo nhiệt của bố vợ.”

Anh cũng không phải là kẻ ngốc, loại chuyện đứng nhìn bố vợ bị người lớn dạy dỗ này, vẫn là không xem thì tốt hơn, miễn cho sau này bố vợ sẽ gây khó dễ với anh.

Khỏi cần phải nói cũng biết, nếu anh và bố vợ đấu khẩu với nhau, vợ anh cũng sẽ chỉ đứng xem náo nhiệt mà không giúp đỡ người nào cả.

Tần Sương thấy anh nói như vậy, cũng liếc mắt nói: “Là anh có năng lực, anh muốn đi thì đi nhanh lên. Cẩn thận lát nữa lại không thể đi được.”

Dù nói thế nào anh cũng là ông chồng thân yêu của cô, cho nên loại chuyện nhìn ba của mình bị dạy dỗ, cô cũng vô cùng ủng hộ chồng mình không có mặt thì tốt hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba cô là một người coi trọng thể diện như vậy, nếu như bị con rể nhìn thấy ông ấy bị mắng, nói không chừng sau này hai người sẽ có mâu thuẫn.

Đừng nhìn bây giờ cô đã kết hôn nhưng ba cô vẫn không thể nào nhìn Hoắc Đình Châu thuận mắt, cho nên có thể tránh được xung đột vẫn là tốt hơn.

Sau đó Hoắc Đình Châu mặc quần áo tử tế, trực tiếp đi ra ngoài.

Về phần Tần Sương, sau khi người rời đi, cô mới cầm kết quả đi vào phòng khách.

Khi nhìn thấy ba mình đang ngồi uống trà với bọn họ, cô biết đâu là đang muốn tạo thiện cảm.

Sau đó cô cười nói: “Đã có kết quả, chúng ta đúng là người một nhà. Mọi người xem báo cáo đi, nếu như sợ xét nghiệm của cháu làm không chính xác, có thể mang mẫu vật của cháu đến Tương Giang thử lại một lần.”

Bà lão vừa nghe kết quả quả thực không có vấn đề gì, lập tức cười nói: “Không cần làm, trước đó bà đã nói rồi, dáng dấp của cháu và mẹ cháu rất giống nhau. Chờ khi cháu nhìn thấy em họ của cháu, cháu cũng sẽ phát hiện ra, dáng dấp của cháu và con bé cũng có chút giống nhau.”

“Những năm qua cháu đã khổ sở rồi, Theo kết quả điều tra trước đây của chúng ta, gia đình kia đối xử với cháu rất tệ. Nếu không phải người bố ruột này của cháu có tấm lòng quá rộng lớn, không sắp xếp ổn thỏa cho mẹ con cháu thì sao mẹ của cháu lại có thể ra đi sớm như vậy? Tất cả đều là lỗi của ông ta!”

Nói xong, bà ấy còn trừng mắt nhìn Tần Phong một cái, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Nhưng bà ấy cũng biết, tình hình năm đó là như vậy, chỉ có thể đặt đại nghĩa của quốc gia lên hàng đầu, nếu không sẽ có nhiều dân thường phải chết.

Chỉ là đang thương cho con gái của bà ấy, không được sống được mấy ngày tốt lành đã ra đi.

Tần Phong lúng túng sờ lên mũi, cũng có chút bất đắc dĩ giải thích: “Rất xin lỗi, lúc đó vốn là đã sắp xếp ổn thoả, chỉ là con không ngờ gia đình mẹ nuôi đó lại vô liêm sỉ như vậy, nếu sớm biết như vậy, con đã đưa hai mẹ con cô ấy đi sống ở nơi khác rồi.”

Đúng là nguyên chủ không chăm sóc tốt cho vợ con mình, khi nghĩ đến khoảng thời gian trước lúc mới xuyên không đến, trên mặt ông ấy lộ ra vẻ một lời khó nói hết.

Nếu đến muộn chút, thực sự là sẽ phải c.h.ế.t ở nước ngoài.

Cũng không biết nguyên chủ lấy đâu ra tự tin, vậy mà cũng dám làm gián điệp.

Cũng may, ông ấy đến kịp thời, còn có thể gặp lại con gái mình, nếu không thực sự là muốn hộc m.á.u chết.

Bà lão biết ông ấy cũng không phải cố ý, chỉ là trong lòng buồn bã trong lúc nhất thời không thể nghĩ thông suốt mà thôi, nếu thật sự muốn trách thì phải trách bọn họ không chăm sóc tốt cho con gái mình, nếu không thì con gái của bà ấy sẽ không phải chịu đựng nhiều khổ sở như vậy.

Huống chi, ở thời đại đó, Tần Phong ở một mức độ nào đó cũng đã cứu con gái một mạng, nếu không kết cục không cần nghĩ cũng biết sẽ như thế nào.

Tần Sương nhìn thấy bà ngoại nói chuyện mà hai mắt đỏ hoe, cô cũng thở dài: “Mẹ của cháu là người tốt như vậy, kiếp sau nhất định sẽ đầu thai vào một gia đình tốt.”

“Cháu vốn còn chưa có thời gian trở về cũng bái mẹ. Bây giờ mọi người đã đến đây, vậy vừa hay có thể tìm thời gian chuyển hài cốt của mẹ cháu về.”

Trước đó chính sách không cho phép làm như vậy, nhưng bây giờ việc dời mộ phần đã không còn là vấn đề lớn nữa.

Bà lão vừa nghe nói mộ phần của con gái không ở chỗ này, lập tức trừng mắt nhìn Tần Phong một cái.

Lúc này Hạ Hồng Sâm nói: “Mẹ, con nghĩ chúng ta nên chuyển chị gái con về Hải Thành, như vậy sau này chúng ta thờ cúng cũng thuận tiện hơn, cũng coi như lá rụng về cội.”

Ông ấy không muốn để chị cả của mình nằm ở chỗ này một chút nào, dù sao một người chồng không đủ tư cách từ chỗ nào tới thì về lại đó đi.

Chị gái của mình nhất định phải trở về.

Tần Sương nghe được lời này của cậu, cũng không nói nên lời nhìn về phía ba mình: “Ba nói thế nào?”

Loading...