Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 323

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:27
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Phong nghĩ thầm có thể nói thế nào được nữa, vốn là người vợ chưa từng gặp mặt, bọn họ muốn mang đi thì cứ mang đi thôi. .

Giống như bọn họ nói, lá rụng về cội, có lẽ bà ấy cũng muốn như vậy, ít nhất lại có thể được ở bên cạnh làm bạn với ba mẹ của mình.

Sau đó ông ấy nói: “Con không có ý kiến gì con nghĩ Hiểu Yến cũng muốn hầu hạ ở bên cạnh ba mẹ cô ấy.”

Hạ Hồng Sâm thấy người anh rể này đã đồng ý, Hạ Hồng Sâm vô cùng hài lòng gật đầu.

“Nếu đã như vậy, xin hãy sắp xếp thời gian để chúng tôi đến đó. Gần đây tôi và mẹ tôi đều không bận việc gì, chờ sau khi giải quyết ổn thỏa mọi việc, chúng tôi mới trở về.”

“Ngoài ra, tôi đã mua một căn biệt thự cho Sương Sương, xem như là của hồi môn cho con bé. Về phần những đồ trang sức khác, sau này tôi sẽ chia phần của chị cả cho Sương Sương.”

Tần Sương thấy cậu tặng cho mình một căn biệt thự, vội vàng xua tay nói: “Cháu đã có một căn nhà, cậu nên tặng cho mấy người anh em họ của cháu đi.”

“Không được, nhà của bọn họ đều ở Hải Thành, mỗi người đều có một căn, đây là tặng cho cháu, nếu cháu không nhận chính là không xem người cậu này là người một nhà.”

Hạ Hồng Sâm nói rất kiên quyết, dù sao nhà cũng đã mua rồi, không nhận cũng phải nhận.

Âu Dương Tình biết điều kiện của cháu gái mình rất tốt, nhưng đây là một chút tấm lòng của bọn họ, bà ấy cũng nói: “Cho cháu thì cháu cứ nhận đi, cái vòng tay này cũng tặng cho cháu. Lúc đi quá vội vàng, bà cũng không mang theo quá nhiều đồ, chờ trở về Hải Thành, bà còn có thứ khác cho cháu.”

“Vốn dĩ là để cho mẹ cháu, bây giờ mẹ cháu đã không còn, những thứ này cháu cứ yên tâm nhận lấy là được.”

Nhìn thấy đối phương kiên trì như vậy, Tần Sương cũng chỉ đành bất lực, cuối cùng đành phải nhận lấy tất cả, nghĩ thầm sau này sẽ tặng bọn họ một ít đồ tốt đáp lễ là được.

“Bà ngoại, cảm ơn bà. Từ nay về sau cháu sẽ thay mẹ cháu hiếu thảo với bà, chuyện đã qua bà cũng đừng có suy nghĩ nữa.”

“Mấy năm nay bà của cháu sống cũng rất khổ, lúc trước ông ấy chấp hành nhiệm vụ bí mật, lúc trở về cũng là cửu tử nhất sinh, khi mẹ cháu ra đi cũng rất thanh thản, cháu nghĩ bà ấy cũng không oán trách bố cháu.”

Dú nói thế nào bố cũng là người thân, nếu mấy người mà ngoại cứ bám lấy chuyện này không buông thì ba cũng sẽ sống không mấy vui vẻ.

Cho nên vẫn là tạo mối quan hệ tốt đẹp thay cho ba.

Âu Dương Tình nhìn thấy cháu gái nói như vậy, tự nhiên hiểu được cô có ý gì.

Ba ruột luôn gần gũi hơn bọn họ, cho nên bà ấy gật đầu nói: “Chúng ta đều nghe theo Quai Bảo, sau này mọi người đều sẽ sống tốt.”

Sau đó, mọi người trò chuyện một lúc, Tần Sương lại đi chuẩn bị nấu một nồi lẩu cho bữa tối.

Hoắc Đình Châu cũng đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lần nữa còn mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn.

Khi nhìn thấy vợ mình đang chuẩn bị nấu lẩu, anh cũng xắn tay áo giúp rửa rau.

“Vợ ơi, hế nào rồi? Đã nói hết mọi chuyện rồi sao?”

“Vâng, không sao đâu. Dù nói thế nào thì mẹ em cũng đã qua đời. Nếu thật sự muốn cố tình gây sự, có lẽ em sẽ không bình tĩnh như vậy.”

Cô hy vọng có thêm nhiều người thân, nhưng không phải là những người họ hàng không nói lý, đã qua nhiều năm như vậy đều chưa từng xuất hiện. Chuyện mẹ cô mất sớm, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm.

Giống như chính bọn họ đã nói, không cẩn thận để lạc mất mẹ, nếu không có bố cô thì có lẽ mẹ cũng đã không giữ được mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-323.html.]

Cho nên số phận đã như vậy, không ai có thể trách móc ai được.

Khi hai người đang nói chuyện, Hạ Hồng Sâm dẫn theo con gái Hạ Vãn Vãn và con trai út Hạ Bắc Mặc bước vào.

Hạ Vãn Vãn vừa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào: “Chị họ của con ở đâu? Chị họ, chị ở đâu?”

Tần Sương nghe thấy tiếng gọi của cô ấy, cũng không nói nên lời: “Anh cứ làm trước đi, em đi xem một chút. Cậu em nói em trai họ và em gái họ đều đang học đại học ở đây, cho nên em nói cậu dẫn người đến đây để nhận nhau, tránh cho sau này gặp mặt không nhận ra lại gây xung đột.”

“Đúng vậy, chuyện ở đây cứ giao cho anh, em đi ra ngoài xem một chút đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Sương lau đi vết nước dính trên tay, đi ra khỏi phòng bếp.

Khi nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh cậu mình, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị con gấu lớn Hạ Vãn Vãn ôm chặt lấy.

“Oa, sau này em cũng có chị gái. Chị ơi, nhìn dáng dấp chị đẹp quá.”

Nhìn thấy em gái họ nhiệt tình như vậy, Tần Sương cũng không nói nên lời: “Em xuống đi đã, sao nhìn em lại đen như vậy?”

“Ôi chị họ, sao chị có thể người ta như vậy? Em buồn quá, không có quà không dỗ được người ta đâu.”

Hạ Hồng Sâm nhìn thấy con gái mình làm trò như vậy, sắc mặt cũng đen đi, nói: “Sương Sương, cháu đừng tức giận. Tính cách của Vãn Vãn chính là như vậy, nó không làm cháu sợ đấy chứ?”

Tần Sương lắc đầu: “Không có đâu, em gái họ rất đáng yêu. Người này là em trai họ của cháu sao?”

Hạ Bắc Mặc gật đầu: “Xin chào chị họ, em là Hạ Bắc Mặc, đang học tại Đại học Bắc Kinh.”

“Rất giỏi, học tập thật tốt, có gì không hiểu thì cứ hỏi chịt, sau này mấy người cậu trở về Hải Thành, em và Vãn Vãn được nghỉ cứ đến chỗ này của chị, đều là người một nhà, không cần khách sáo.”

“Vâng, vậy thì làm phiền chị họ rồi.”

Hạ Vãn Vãn nhìn thấy anh trai mình nho nhã như vậy lập tức bĩu môi nói: “Chị họ, chị nhìn em này, bảo bối nhỏ của chị đang buồn đây.”

Tần Sương bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, chúng ta đợi lát nữa ăn lẩu đi, trước tiên vào phòng khách ngồi một lát. Chị đã chuẩn bị quà cho các em rồi, chờ ăn tối xong sẽ tặng cho em có được không?”

Hạ Vãn Vãn vừa nghe nói thật sự có quà, lập tức vui vẻ nói: “Em nghe lời chị.”

Trước kia cô ấy từng ghen tị với người khác vì có chị gái, nhưng bây giờ cô ấy cũng có một người chị, rốt cuộc không cần phải ghen tị với người khác nữa.

Hơn nữa, chị gái cô ấy còn là thủ khoa quả cả nước, dáng dấp lại giống như tiên nữ, cô của cô ấy thật là tốt, sinh cho cô ấy một người chị gái xinh đẹp như vậy.

Tần Sương xoa đầu em gái họ, thầm nghĩ đứa trẻ này vẫn còn chưa trưởng thành, tâm tình vẫn còn trẻ con. Quả nhiên, một cô bé được chiều chuộng lớn lên sẽ rất vui vẻ.

Sau đó, nồi lẩu được bưng lên bàn, cả nhà ngồi cùng nhau, lúc này Tần Sương mới giới thiệu người nhà một chút, kết quả chưa còn chưa giới thiệu xong thì đã có hai vị khách không mời mà đến bước vào.

Hoắc Nam Hi vừa vào cửa đã quệt miệng nói: “Chị dâu, chị nấu đồ ăn ngon sao lại không gọi điện cho bọn em? May mà em và anh hai thông minh, tự mình tới đây, ha ha.”

Nhưng thấy trong phòng còn có người khác, cô ấy lập tức lúng túng nói: “Xin lỗi, chị dâu, có phải quấy rầy mọi người tiếp khách rồi không?”

Tần Sương nhìn thấy là hai người bọn họ, cũng cười nói: “Không sao, đều là người nhà, hai người các em cũng cầm bát đùa tới ăn đi, vừa hay chị giới thiệu em trai em gái của chị cho các em.”

Khoảnh khắc Hoắc Nam Hi vừa bước vào cửa, trái tim Hạ Bắc Mặc không kiểm soát được mà nhảy lên, tự hỏi sao lại có một cô gái dễ thương như vậy.

Loading...