Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 324
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:28
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, cô ấy còn là em chồng của chị họ, xem ra sau này có thể thường xuyên gặp mặt.
Khi cậu ấy còn đang suy nghĩ lung tung thì Tần Sương đã mở miệng nói: “Đây là Hoắc Đình Xuyên, học cùng trường đại học chị, là em trai của chồng chị.”
“Người còn lại là Hoắc Nam Hi, em gái chồng của chị. Nói mới nhớ, cô ấy học cùng trường đại học với em trai họ. Trước đây hai người đã gặp nhau bao giờ chưa?”
Hạ Bắc Mặc lắc đầu: “Bọn em chưa từng gặp mặt, năm nay tân sinh viên tương đối nhiều, chị họ không nói em còn không biết bọn em là bạn cùng trường.
Hoắc Nam Hi nghe được cậu ấy học cùng trường với mình, lập tức cười nói: “Xin chào, sau này chúng ta có thể thường xuyên chơi đùa cùng nhau.”
“Vâng, tôi tên Hạ Bắc Mặc, tôi là em họ của chị Tần Sương. Đây là em gái tôi Hạ Vãn Vãn, cô ấy đang học tại Đại học Quốc phòng.”
Hai mắt Hoắc Nam Hi sáng lên: “Chị gái nhỏ thật là ngầu! Chị có biết Mục Nghiệp Kiêu không? Chị ấy cũng học cùng trường với chị.”
Hạ Vãn Vãn vừa nghe nói đối phương quen biết với Mục Nghiệp Kiêu, lập tức cười nói: “Đừng nhắc tới, duyên phận rất kì diệu, chúng tôi không chỉ học cùng lớp mà còn ở cùng ký túc xá, thể lực của cô ấy cực kỳ tốt.”
Tần Sương nghe được lời này, nghĩ thầm duyên phận này đúng là quá trùng hợp, xem ra quay tới quay lui, nhất định là người một nhà.
“Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện nữa, Nam Hi, Đình Xuyên, vị trưởng bối này là bà ngoại của chị còn đây là cậu hai và mợ hai của chị, hai em chào hỏi một tiếng đi.”
Hoắc Nam Hi: “Chào bà ngoại, chào cậu mợ.”
Hoắc Đình Xuyên: “Chào bà ngoại, chào cậu mợ.”
Mặc dù không biết từ khi nào chị dâu có thêm một bà ngoại nhưng nhìn tướng mạo bọn họ có thể biết là người một nhà.
Thật ra, Hạ Vãn Vãn có mấy phần giống chị dâu. Vì sao Hoắc Đình Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút rung động c.h.ế.t tiệt này nhỉ?
Âu Dương Tình thấy bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, tự nhiên cũng cười nói: “Được rồi, tất cả ngồi xuống ăn cơm đi. May mà tối nay là ăn lẩu, nếu không bây giờ đồ ăn đã nguội hết rồi.”
Hạ Hồng Sâm cũng thấy vậy, cười nói: “Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, từ nay về sau các các đều học đại học ở đây, có thể chăm sóc lẫn nhau, chỉ tiếc là một người anh trai họ và em trai họ không học ở chỗ này thôi. Nếu không một đám người trẻ tuổi các em tụ tập lại một chỗ khi rảnh rỗi còn có thể chơi đùa cùng nhau.”
“Sau này khi mọi người đến Hải Thành sẽ đến nhà cậu, ở đó còn có nhiều chỗ vui chơi hơn ở đây, đến lúc đó cậu sẽ dẫn các cháu đi chơi.”
Hạ Hồng Sâm cũng rất hài lòng với hai đứa trẻ này, xem ra bọn họ được giáo dục rất tốt, lại còn tôn trọng chị dâu là cháu gái của mình, điều này còn hơn cả việc tặng bất kỳ món quà nào.
Dù sao, thời buổi này mối quan hệ với ba mẹ chồng có chút khó xử lý, bây giờ nhìn thấy tình hình như vậy, ông ấy biết cháu gái mình sống rất tốt cho nên cũng rất hài lòng.
Tần Sương nhúng chín thịt, gắp cho vào bát của bà ngoại, nhìn người một nhà hoà thuận vui vẻ, cảm thấy đại gia đình lại được mở rộng ra, thật là tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-324.html.]
Âu Dương Tình ăn đồ ăn cháu gái gắp cho, ăn nhiều hơn bình thường một chút, đến khi ăn không nổi nữa mới lên tiếng: “Bà no rồi, các cháu cứ ăn từ từ, mùa đông ăn món lẩu nóng hổi này đúng là ấm áp.”
“Dao Dao, sau này con học cách nấu món lẩu này từ chỗ Sương Sương đi. Đợi sau khi trở về con cũng làm một bữa cho anh cả và chị dâu cả của con ăn thử.”
Lục Dao mỉm cười nói: “Con biết rồi, mẹ ơi, con sẽ học theo Sương Sương.”
Tần Sương nuốt miếng thịt dê trong miệng, cũng mỉm cười trả lời: “Món này rất đơn giản, chủ yếu chính là nguyên liệu làm món lẩu, trong nhà cháu vẫn còn rất nhiều, đợi khi mọi người về Hải Thành, cháu sẽ mang thêm cho mọi người một ít đem về. Chờ khi cháu được nghỉ hè, cháu lại đi đến Hải Thành thăm cậu cả, nhờ mọi người trờ về nói với cậu cả một tiến, không cần nhớ thương cháu, chờ cháu nghỉ sẽ đi tới đó.”
“Ngoài ra, cháu cũng định mua mấy căn nhà ở đó giữ lại chờ tăng giá trị. Nếu cậu hai có thời gian rảnh rỗi, sau, khi cậu trở về có thể xem giúp cháu được không?”
Hạ Hồng Sâm: “Được, chuyện này không thành vấn đề, cậu nhất định sẽ xem cho cháu mấy căn nhà ở vị trí tốt, nhưng vẫn là tầm nhìn của cháu rất tốt. Bây giờ tình hình càng ngày càng tốt, nhu cầu nhà ở tự nhiên sẽ bắt đầu tăng lên. Trước đây cậu cũng đã mua máy căn viện tử và biệt thự.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xem ra chú hai và cháu đều có tầm nhìn tốt. Về phần các em trai em gái, chị đề nghị nếu trong tay các em có tiền tiết kiệm thì tốt nhất nên mua nhà ở. Lãi suất ngân hàng cũng chẳng được bao nhiêu..”
“Khỏi cần phải nói, nếu bây giờ các em mua nhà thì mười năm nữa chắc chắn giá sẽ tăng lên gấp chục lần.”
“Đương nhiên, nếu không đủ tiền, chị có thể cho các em mượn, đến lúc đó chỉ cần trả lại tiền vốn cho chị. Thế nào?”
Bọn họ đều là một gia đình, tất nhiên cô không thể ăn thịt một mình, tất cả mọi người cùng có tiền mời được, tránh cho cho đến lúc đó có người lại bị đau mắt đỏ.
Mấy tiểu bối nghe xong lời này, còn có gì mà không hiểu, đây là chuẩn bị dẫn theo bọn họ cùng bay lên.
Vì thế Hoắc Nam Hi là người đầu tiên mở miệng lên tiếng: “Chị dâu, chị mua cho em ba căn là được, trong tay em chắc phải có hơn ba vạn, nếu không đủ thì chị cho em mượn trước, nói không chừng sau này em cũng có thể giàu có.” Tầm nhìn của chị dâu nhà mình chắc chắn là không sai, bây giờ không ôm đùi thì đợi đến bao giờ?
Sau đó Hoắc Đình Xuyên cũng nói: “Em chỉ có hơn một vạn tệ thôi, chị mua cho em hai căn đi, cũng mượn chị dâu trước, có được không?”
Tần Sương mỉm cười: “Được, đương nhiên, nếu các em gặp được các món đồ cổ thì tốt nhất cũng nên mua về một ít. Tem cũng có thể tăng giá trị. Ví dụ như như bức Giang Sơn Một Màu Đỏ, tem khỉ, tem quân đội là tốt nhất. Dù sao đi nữa, những thứ có thể tăng giá trị chị cũng đã nói cho các em biết rồi, việc bạn các em có nắm bắt được hay không là tùy thuộc vào chính mình.”
Khi mọi người nghe được tem cũng có thể tăng giá trị, lập tức kích động không thôi.
Thứ này bây giờ rất rẻ, chỉ cần dùng tiền ăn vặt là có thể mua được rất nhiều.
Đặc biệt là khi Hạ Vãn Vãn nghĩ đến những con tem đẹp mắt mà mình đã sưu tầm được, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nói: “Chị họ, tem thật sự có thể kiếm tiền sao? Em có rất nhiều.”
“Đúng vậy, sau này trọn bộ sẽ có giá trị nhất, còn những con tem riêng lẻ sẽ có giá thấp hơn một chút. Dù sao, chúng cũng giống như vàng trong loạn thế, đồ cổ trong thời bình. Những con tem đương nhiên cũng là nhân chứng của lịch sử.”
“Tất nhiên, đồ cổ nhìn không đẹp lắm thì đừng vung tiền, có rất nhiều đồ giả.”
“Khi chị còn là một thanh niên tri thức ở nông thôn biết được không ít bảo vật được đào ở bãi phế liệu. Đến bây giờ vẫn có thể tìm được bảo vật.”