Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:32
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy cuối cùng cô bé cũng lên tiếng, Hổ Tử vô cùng phấn khích.

Tần Sương mỉm cười dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan, chị sẽ không lừa em, chờ trị liệu ban đầu kết thúc, em có thể về nhà cùng chị, từ từ điều trị.”

“Đây là anh trai ruột của em, em có thể không nhớ rõ, lúc trước anh trai em bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó trở về thành phố mới đi tìm gia đình em, đáng tiếc chỉ còn lại một mình em.”

Du Du nhìn khuôn mặt Tần Dã, lập tức rưng rưng nước mắt nói: “Ba, anh thật là giống ba, vậy anh thật sự là anh trai đã lạc mất của em sao?”

Tần Dã điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, anh là anh trai thất lạc của em, anh nghĩ có lẽ bình thường ba mẹ rất hay nhắc đến anh phải không?”

“Lúc trước đều là lỗi của anh, nếu không phải anh ham chơi thì đã không bị người ta bắt cóc. Nếu anh không bị bắt cóc, cũng sẽ ngay cả gặp mặt ba mẹ mình lần cuối cũng không thể.”

“Em gái, sau này có anh trai ở đây, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Hơn nữa, đây là chị gái, sau này chị ấy cũng sẽ là chị gái của em. Khi chúng ta trưởng thành, nhất định phải hiếu thảo với chị gái, biết không?”

“Nhưng em vẫn chưa nói cho anh biết, em tên gì?”

Du Du thấy anh trai đối xử tốt với mình như vậy, cô bé mỉm cười nói: “Vu Du Du, là ba đặt tên cho em, nghe có hay không?”

“Nghe hay lắm, nhưng anh trai đã quên mất chuyện khi còn nhỏ. Bây giờ anh tên là Tần Dã, cùng họ với chị gái.”

“Nhưng trong lòng anh, gọi thế nào xung không quan trọng, dù sao gia đình chúng ta chẳng còn lại gì cả, chỉ cần chúng ta có thể khỏe mạnh lớn lên là được rồi.”

“À đúng rồi, anh mang cho em rất nhiều đồ ăn vặt, lát nữa hỏi bác sĩ xem em có ăn được không, nếu em không ăn được, anh sẽ ra ngoài mua đồ khác cho em.”

“Còn có em ở lại đây để yên tâm dưỡng bệnh, sau này anh tan học sẽ đến ở lại với em, cả cuối tuần cũng tới, có được không?”

Vu Du Du gật đầu: “Cám ơn anh, em sẽ không còn cô đơn một mình nữa.”

Tần Dã xoa đầu nhỏ của cô bé, nói: “Ngoan, có anh ở đây, từ nay về sau anh sẽ là chỗ dựa cho em.”

Nhìn cảnh tượng ấm áp của hai anh em, Tần Sương thầm nghĩ, đây có lẽ chính là duyên phận.

Mặc dù sức khỏe không tốt nhưng nhìn dáng vẻ dễ thương, hiểu chuyện của cô bé, đã biết trước đây cô bé chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, đều là người đáng thương.

“Hổ Tử, chị đã hiểu rõ tình hình ở đây rồi, trước mắt Du Du vẫn chưa thể xuất viện về nhà được, nếu em có thời gian rảnh thì đến ở với cô bé. Nếu cần bất kỳ khoản phí tổn nào thì cứ tìm chị hoặc anh rể của em đều được.”

“Nhớ kỹ, tiền không phải là thứ quan trọng nhất, cho dù tốn bao nhiêu tiền, chúng ta cũng sẽ chữa trị cho thân thể của em gái em, em cũng không cần cảm thấy nặng nề, dù sao em vẫn còn nhỏ, chờ khi em trưởng thành sẽ lại dựa vào chính mình.”

Hồ Tử: “Em hiểu rồi, chị à. Nếu chị có việc thì cứ đi giải quyết trước đi. Em ở lại đây với em gái, tối nay em tự về nhà cũng được.”

“Được rồi, vậy hai anh em cứ nói chuyện đi, chị đi trước, có cần gì thì nhớ tìm ba.”

“Em biết rồi.”

Tần Sương thấy trước mắt chỗ này không có chuyện gì nữa, cô để Hồ Tử ở lại rồi rời khỏi bệnh viện.

Nghĩ đến sắp tới mình sẽ kinh doanh, cô lái xe thẳng đến tiểu viện của Ngô Địch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-326.html.]

Những đứa trẻ đó đều thi cử khá tốt, tới đây lâu như vậy có lẽ trong tay đã không còn bao nhiêu phí sinh hoạt.

Sau đó cô đi tới tiểu viện bên này, Tô Lăng cười nói: “Chị, sao chị lại tới đây? Mau vào đi.”

“Chị tới thăm mọi người một chút, gần đây thế nào? Đã quen thuộc với trường học chưa? Không có ai bắt nạt các em chứ?”

“Yên tâm đi, Bọn em đều đã luyện tập qua, không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi.”

Tần Sương gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, nếu gặp chuyện gì phiền phúc thì cứ tới tìm chị. Ngô Địch có ở nhà không?”

“Anh ấy ra ngoài mua thức ăn vẫn chưa trở về. Những người khác cũng đều đi ra ngoài hỏi thăm công việc. Bọn em đều đã lớn như vậy, cứ để chị phải tiếp tế cho bọn em mãi như vậy cũng không tốt.”

Hiện nay bọn họ đang sống một cuộc sống tốt đẹp, vô cùng hài lòng.

Năm đó nếu không phải có chị ra tay giúp đỡ, có lẽ bây giờ bọn họ đã chết, đi xin ăn, làm sao có được cuộc sống như bây giờ.

Bọn họ đều ghi nhớ đại ân của chị gái, cho nên bình thường chỉ cần có thể no bụng, bọn họ đều sẽ cố gắng không làm phiền chị gái.

“Bọn em ở chỗ này đều rất tốt, chỉ là có chút nhớ các em trai em gái ở bên kia, cũng không biết sau khi bọn em rời đi, những người ở đó thế nào rồi?”

Tần Sương cười nói: “Yên tâm, chị sẽ cho người chăm sóc phía bên kia, sẽ không có chuyện gì đâu, đợi bọn họ lớn lên, lần lượt vào đại học, kiểu gì cũng sẽ còn có cơ hội gặp mặt.”

“Chị đến đây ngày hôm nay chủ yếu là để nói chuyện với mấy người các em một chút, về vấn đề kinh doanh sắp tới.”

“Chị đã mua một số cửa hàng gần trường đại học, chị đang nghĩ đến việc giao cho mỗi người các em phụ trách một cửa hàng. Các em có muốn kinh doanh không?”

Tô Lăng vừa nghe chị gái cho bọn họ làm ông chủ, lập tức có chút ngượng ngùng nói: “Chị, chị không cần phải quan tâm bọn em như vậy, chị bỏ ra nhiều tiền như thế, nếu bọn em làm ăn thua lỗ chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao?”

Cậu ta biết chị gái là muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng công việc kinh doanh đâu có dễ làm như vậy.

Tần Sương biết cậu ta đang lo lắng điều gì, nói thẳng: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, làm ăn vốn luôn có lời có lỗ. Nếu như các em ngay cả bước đầu tiên cũng không dám đi, sau này làm sao có thể giúp chị quản lý sự nghiệp.”

“Lúc trước chị đã chăm sóc các em, chị sẽ để các em có nhà có xe có tiền tiết kiệm. Những đau khổ mà các em đã chịu đựng trong quá khứ sẽ chỉ khiến thành quả sau này của các em càng thêm ngọt ngào.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Lăng thấy chị gái nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.

Bọn họ có tài đức gì mà có thể gặp được một người chị tốt như vậy, sau này bọn họ nhất định phải báo đáp cô tử tế.

“Chị ơi, chị đã nói như vậy, chị có đề nghị gì hay ho không? Dù sao hiện tại em chỉ có thể nghĩ đến đồ ăn và quần áo, những thứ khác thật sự không biết.”

Tầm nhìn của bọn họ bị hạn chế Trong những năm này, bọn họ chỉ biết rằng ăn, mặc, ở, đi lại là những thứ bọn họ cần, rất ít tiếp xúc với những thứ khác.

Vì vậy nếu để cậu ta nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ đến hai thứ này.

“Ừ, đây là cửa hàng chị có kế hoạch mở, su này chị sẽ đi xuống phía nam một chuyên, có rất nhiều ngành nghề cần phát triển. Cho nên trước tiên em cứ xem qua các ngành nghề trong danh sách này, xem có thích ngành nào không.”

Ở phía Nam đã bắt đầu có người khởi nghiệp kinh doanh nhỏ, sự phát triển ở phía Bắc có hơi chậm hơn một chút.

Bên kia từ rất sớm đã có người mở cửa hàng nhỏ, cho nên bên này muốn làm gì đều phải chậm một chút.

Loading...