Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:34
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa gần đây cô đang nghĩ đến đất đai, cô muốn tự mình xây dựng một khách sạn cao cấp.
Khi mọi người càng ngày càng giàu hơn, sẽ bắt đầu học được cách tận hưởng cuộc sống, cho nên khoản tiền này rất dễ kiếm.
Nghĩ đến mình còn có rất nhiều việc phải làm, đột nhiên lại cảm thấy có chút bận rộn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngô Địch cùng hai người khác mang theo đồ ăn trở về.
Nhìn thấy chị gái tới, Ngô Địch cũng cười nói: “Chị ơi, chị tới khi nào vậy? Tại sao không nói trước với em một tiếng? Có phải đã đợi lâu rồi không?
Tần Sương lắc đầu: “Không đâu, tôi cũng vừa mới tới đây không lâu, ghé thăm mọi người một chút thôi.”
Hai đứa trẻ còn lại cũng lần lượt chào hỏi Tần Sương.
“Mọi người đã quen với môi trường ở đây chưa? Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, bọn em đều rất tốt. Cảm ơn chị đã quan tâm.”
“Vậy thì tốt rồi, hôm nay tôi đến đây vừa hay có chuyện muốn gặp mấy người các em. Bây giờ em đã trở về, vậy cùng tới xem với Tô Lăng một chút đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, Tần Sương lại giải thích ngắn gọn tình hình với bọn họ, sau đó mới chậm rãi chờ đợi câu trả lời của bọn họ.
Chỗ này có tổng cộng 8 người, 6 nam và 2 nữ, tất cả đều là trẻ mồ côi bị bỏ lại trong nạn đói.
Lúc trước bồi dưỡng những người này, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để bọn họ ra ngoài làm việc một mình.
Vì vậy, bây giờ có thời gian, cô muốn bồi dưỡng bọn họ từ từ.
Sau khi Ngô Địch đọc xong các ngành nghề trong danh sách, cậu ấy cũng nói: “Chị ơi, chị nghĩ mở hiệu sách và cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường học thì thế nào?”
“Hiện tại có rất nhiều người bắt đầu chú trọng tới giáo dục, cho nên lĩnh vực này nhất định có thể kiếm tiền, nhưng chưa chắc đã kiếm được mấy đồng tiền lớn, tiền nhỏ thì còn có thể. Đương nhiên, cửa hàng kiểu này chỉ cần 2, 3 người là có thể quản lý.”
“Còn có những cửa hàng điện tử cũng rất tiềm năng, ví dụ như đồng hồ, các loại đồ điện, radio, nhưng con đường nhập hành có lẽ sẽ có chút phiền phức.”
“Con gái thích đi mua sắm. Quần áo, đồ trang sức cũng rất hứa hẹn. Đương nhiên, kiểu dáng cần phải đẹp hơn, mới lạ hơn trong cửa hàng bách hóa thì việc kinh doanh mới có thể tốt hơn được.”
“Thật ra cửa hàng đồ ăn cũng là một lựa chọn, người còn sống thì phải ăn uống, chỉ là không biết nên mở loại nào là tốt nhất, mở tiệm cơm là mệt mỏi nhất, chỗ này cũng yêu cầu nhiều nhân viên hơn so với các kiểu cửa hàng khác.”
“Hiện tại đó là tất cả những gì em biết, vậy chị cảm thấy thế nào?”
Tần Sương không ngờ rằng Ngô Địch vậy mà lại biết nhiều ngành nghề kiếm tiền như vậy, quả nhiên là một người lãnh đạo giỏi.
Sau đó, cô lại hỏi những người khác: “Các em còn có ý kiến gì thì đều nói ra hết đi. Dù sao thì mỗi người các em quản lý một cửa hàng, cũng nên là ngành nghề mà các em tương đối am hiểu mới được.
Triệu Võ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn làm đồ điện tử, em biết một chút kỹ thuật sửa chữa cơ bản, em cảm thấy mình có thể làm được, đến lúc đó sẽ có hai người trông coi cửa hàng, cộng thêm em nữa ba người là đủ rồi.”
Tần Sương: “Được, lát nữa chị sẽ tìm nguồn cung cấp hàng cho em. Sau này tất cả thu nhập của cửa hàng trừ đi chi phí, chị sẽ chia cho em hai mươi phần trăm tiền lãi, những người khác cũng sẽ chia như vậy.”
“Cuối năm chị sẽ phát thêm tiền thưởng và phúc lợi ngoài định mức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-327.html.]
Mấy người bọn họ nghe xong mấy lời này, nghĩ thầm có phải chị gái quá tốt với bọn họ rồi không. Mặc dù chỉ là hai mươi phần trăm, đó cũng đã là tay không bắt giặc.
Dù sao bọn họ chỉ là người quản lý mà thôi.
Vẫn là Ngô Địch kleen tiếng: “Chị ơi, cho bọn em mười phần trăm là được, hai mươi phần trăm có hơi nhiều. Dù sao bọn em cũng không đầu tư gì cả.”
Tần Sương xua tay nói: “Cứ hai mươi phần trăm đi, dù sao các em cũng phải tốn nhiều thời gian cho việc quản lý, xứng đáng được như vậy.”
Thấy chị gái đã nói như vậy, Ngô Địch tự nhiên cũng không tiện phản bác, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó kiếm thêm nhiều tiền cho chị gái là được.
Lúc này, Tôn Bân nói: “Chị ơi, em muốn bán quần áo nam có được không? Em phát hiện lớp bọn em có rất nhiều bạn nam thích chưng diện, người nào cũng đều ăn mặc đẹp đẽ, cho nên muốn mở cửa hàng bán quần áo nam và giày nam.”
Tần Sương cười một tiếng: “Được, ban đầu em có thể bán một ít hàng hoá có nhãn hiệu, chờ nhãn hiệu quần áo nam bên chỗ cậu của chị phát triển, sau này em có thể nhập hàng từ bên chỗ cậu của chị.”
“Chờ mấy cô bé khác trở về, cũng để bọn họ nhìn xem có ai thích quần áo phụ nữ và quần áo trẻ em không, đến lúc đó cố gắng một người làm một ngành, sau này các em chính là phụ tá đắc lực của chị, chị sẽ dẫn các em cùng đi đến đỉnh cao nhất của thể giới, các em có lòng tin không?”
“Có.” Bốn người đồng thanh nói.
Bọn họ đều tin tưởng chị gái có năng lực này, chỉ cần chăm chỉ cố gắng thì tương lai có sẽ đầy hứa hẹn.
Sau đó, Tần để lại cho mỗi người một trăm tệ và một số phiếu định mức rồi rời khỏi chỗ này.
Cô còn phải viết bản kế hoạch và vẽ vài bản vẽ thiết kế cho cậu, ngày mai còn phải ra ngoài mua nhà ở và cửa hàng.
Chính là người trong tay không đủ dùng, nghĩ đến việc giao hàng trong tương lai, cô đột nhiên lại muốn mở một công ty vận chuyển, còn có cả công ty bảo an.
Xem ra lát nữa đợi ba trở về, cần phải bàn bạc với ông ấy một chút.
Dù sao trong lĩnh vực kinh doanh, bố vẫn giỏi hơn cô.
Mặc dù bây giờ mới bắt đầu có hơi lớn, nhưng ai bảo người ăn miếng đầu tiên mới có thể cất cánh nhanh chóng.
Ở một bên khác, Hạ Vãn Vãn và Hạ Bắc Mặc đã hẹn hôm nay sẽ cùng Hoắc Đình Xuyên, Hoắc Nam Hi và Mục Nghiệp Kiêu đi chơi cùng nhau, lúc này nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, Hoắc Đình Xuyên nói: “Tối nay chúng ta đến nhà chị dâu ăn đồ nướng đi. Bây giờ chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, gọi cho Lục Thần và Dương Minh Trạch nữa, coi như chúng ta tụ hội thì thế nào?”
Hạ Vãn Vãn nghe nói đến ăn đồ nướng, cũng tò mò hỏi: “Đồ nướng có ngon không? Mùi vị có giống gà nướng không?
“Chậc, cậu chưa từng ăn à? Để tôi nói cho cậu biết, chị dâu tôi ướp gia vị thịt bò và thịt dê nướng ngon đến mức có thể nuốt cả lưỡi, đảm bảo các cậu ăn xong còn muốn ăn tiếp bữa sau.”
Hạ Vãn Vãn nghe được miêu tả này, trong lòng thầm nghĩ còn chờ gì nữa: “Đi đi. Chúng ta đi mua chút thịt, tới nhà chị họ ăn đồ nướng.”
Hạ Bắc Mặc thấy em gái mình lại tham ăn, đành phải đi theo nhóm người mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau đó trong lúc Tần Sương đang làm việc, đã có một đám bạn nhỏ tới nhà.
Nghe thấy tiếng ồn ào trong sân, không cần nghĩ cũng biết lại là Hoắc Đình Xuyên làm chuyện tốt.
Cô lập tức đặt bút xuống, bước ra khỏi phòng làm việc, hỏi: “Các em đây là lập nhóm đi du lịch à?”
“Chị dâu, tối nay chúng ta ăn đồ nướng đi, bọn em đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn về đây rồi.”
Tần Sương nhìn thấy bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ đứng ở nơi đó, khóe miệng cũng nhếch lên nói: “Các em đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi, trong phòng bếp có que tre, đợi các em chuẩn bị xong, chị sẽ đưa gia vị cho các em.