Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 328
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:37
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Đình Xuyên thấy chị dâu đồng ý, lập tức dẫn mọi người đi vào phòng bếp.
Dương Minh Trạch nhận được điện thoại, đúng lúc anh hai và anh ba cũng đang nghỉ ngơi ở trong nhà, thế là ba người cùng nhau lái xe đến chỗ em gái.
Khi bước vào cửa, mới phát hiện trong nhà còn có những người khác.
Hạ Vãn Vãn nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai bước vào lại có chút động lòng háo sắc.
Tự hỏi đây là ai vậy? Tại sao tất cả bọn họ đều đẹp trai như vậy?
Vẫn là Tần Sương đi ra, vừa cười vừa nói: “Anh hai, anh ba, anh te, hai người này là em trai họ Hạ Bắc Mặc và em gái họ Hạ Vãn Vãn của em, đều là con của gia đình cậu hai em. Vài ngày nữa gọi ông bà nội cùng chúng ta ăn bữa cơm, làm quen một chút.”
Dương Minh Huy nghe được em gái nhắc đến con nhà cậu, cũng nghi hoặc hỏi: “Người cậu này từ đâu đến? Trước đó không phải nói mẹ em chỉ có một mình sao?”
“Năm đó mẹ em bị lạc, bây giờ em và gia đình bà ngoại vừa nhận lại nhau, cho nên các anh còn chưa biết, chờ sau này ăn bữa cơm làm quen sẽ biết nhau thôi.”
“Vãn Vãn, Bắc Mặc tới chào hỏi đi.”
Hạ Vãn Vãn mỉm cười: “Xin chào các anh, các anh có thể gọi em là Vãn Vãn. Em đang học ở Đại học Quốc phòng.”
“Xin chào các anh, em là Hạ Bắc Mặc, đang học tại Đại học Bắc Kinh. Rất hân hạnh được làm quen với các anh.”
Ba anh em thấy hai đứa trẻ này rất ngoan, tự nhiên cũng mỉm cười trả lời: “Xin chào các em, sau này đều là người một nhà, thường xuyên đến chơi nhé.”
Dương Minh Trạch thấy Hạ Vãn Vãn cũng đang học tại Đại học Quốc phòng, nghĩ thầm không biết tại sao một em gái dễ thương như vậy lại đến nơi đó?
Nhưng anh ấy vẫn mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta cũng coi như là đã quen biết nhau, sau này có việc gì thì cứ đến tìm bọn anh. Về phần Bắc Mặc, trước đây anh đã từng gặp em rồi, anh cũng đi học ở đó, sau này có thời gian thì cùng nhau đi chơi, anh rất quen thuộc với Kinh Đô.”
Hạ Bắc Mặc cười nói: “Vâng, vậy thì cám ơn anh tư.”
Không ngờ các anh trai của chị họ đều tốt như vậy, xem ra sau này phải viết thư khoe khoang với hai anh trai trong nhà mới được, để bọn họ phải hối tiếc vì đã không đến đây học đại học.
Hoắc Đình Xuyên thấy bọn họ vẫn đang trò chuyện không dứt, cũng lớn tiếng nói: “Mọi người nói chuyện xong chưa? Mau tới đây giúp một tay, nhiều người đang đợi ăn cơm đấy, nếu không giúp đỡ thì đợi đến nửa đêm mới có thể ăn cơm.
“Còn Minh Trạch, anh đi đốt than củi đi. Chúng ta cố gắng ăn cơm sớm một chút.”
Dương Minh Trạch thấy mình vừa đến nơi đã được phân công làm việc, tức giận trả lời: “Anh biết rồi, bây giờ anh đi ngay đây, đúng là có nhiều việc phải làm.”
“Chậc, có gan thì đợi lát nữa anh đừng có ăn!”
“Anh phải ăn, ăn luôn cả phần của em, thật là không biết xấu hổ.”
Tần Sương cười nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, hai người đi mua đồ uống đi, không thể chỉ ăn mà không uống được. Hôm nay đám bạn trẻ đều đến đông đủ, chúng ta coi như là tụ tập một bữa.”
Nghe vậy, Dương Minh Huy nói: “Anh sẽ đi mua đồ uống, em ba, em đi cùng anh.”
Dương Minh Diệu nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Tần Sương thấy mọi người phân công rõ ràng, cô cũng quay về phòng mua rất nhiều gói nguyên liệu làm món nướng, mở ra từng gói một, cho vào túi giấy dầu, lúc này mới lại đi ra ngoài nói: “Đình Xuyên, em để nguyên liệu làm món nướng lên bàn đi. Chị còn có chút vong việc vẫn chưa làm xong, các em chuẩn bị xong thì gọi chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-328.html.]
Hoắc Đình Xuyên không ngẩng đầu lên trả lời: “Em biết rồi, chị dâu mau đi làm việc đi.”
Hạ Bắc Mặc vừa rửa rau vừa chú ý tới động tác của Hoắc Nam Hi. Tối hôm qua sau khi về nhà, trong đầu cậu ấy đều là dáng vẻ của Hoắc Nam Hi.
Cô bé xinh xắn đáng yêu như thế, lanh lợi hoạt bát như thế, cậu ấy nghĩ mình đã thích cô nương này rồi.
Nhưng bây giờ cậu ấy chỉ có thể từ từ chờ cơ hội, dù sao hai anh trai của cô ấy cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là người anh rể cả người đầy cơ bắp kia, chỉ cần một cú đấm, có lẽ cậu ấy sẽ đi thẳng đến bệnh viện, cho nên cậu ấy không thể hành động vội vàng, miễn cho tình yêu chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.
Cậu bé còn tưởng rằng mình che giấu rất kỹ, lại không biết đã bị Lục Thần ở bên cạnh nhìn thấy ở trong mắt.
Nghĩ thầm thằng nhóc này cũng được lắm, cũng không biết sau này có chịu đòn nổi không.
Mọi người nhanh chóng xiên thịt, chẳng mấy chốc đã bắt đầu nướng thịt trong sân.
Hạ Vãn Vãn nhìn thấy thịt và rau còn có thể ăn theo kiểu này, cũng tò mò hỏi: “Anh Đình Xuyên, tỏi này cũng có thể nướng ăn được sao? Mọi người không chê nặng mùi sao? Nếu ăn cái này mà hôn người yêu, chẳng phải sae bị ghét bỏ c.h.ế.t sao?”
Trên đầu Hoắc Đình Xuyên hiện lên một vạch đen: “Anh chưa có người yêu, em gái Vãn Vãn muốn giới thiệu cho anh một người sao?”
“Nhưng anh đoán trong trường học của em không có nhiều nữ sinh phải không? Hơn nữa anh không thích phụ nữ vạm vỡ, muốn giới thiệu cũng không cần trường học của em.”
Hạ Vãn Vãn nghe xong lời này, còn chưa kịp trả lời, Mục Nghiệp Kiêu đã mở miệng mắng mỏ trước: “Anh đang nói chuyện kiểu gì vậy? Sao bọn em lại vạm vỡ chứ? Anh coi thường nữ sinh trong trường bọn em, bọn em cũng không thích tên công tử bột như anh đâu.”
“Không phải, anh có chỗ nào giống công tử bột chứ? Anh chỉ miêu tả như vậy một chút thôi. Em có cần phải ghi thù như vậy không? Con người thô lỗ như em cẩn thận sau này không lấy chồng được đâu.”
Mục Nghiệp Kiêu trừng mắt liếc cậu ấy một cái: “Không lấy chồng được cũng không cần anh lo, dù sao em cũng không ăn lương thực nhà anh, nếu anh dám nói nữ sinh trường bọn em như vậy nữa, cần thận ngày nào đó em dẫn người đánh anh một trận.”
Hoắc Đình Xuyên rụt cổ nói: “Sợ em rồi, chị đại, anh sai rồi, chị đại tha cho tiểu nhân đi, sau này tiểu nhân không dám nói năng lung tung nữa.”
Chỉ nghĩ đến việc một đám phụ nữ đánh đập mình cũng đã khiến cậu ấy không nói nên lời.
Nếu không phải cậu ấy không đánh phụ nữ, chắc chắn sẽ so tay chân với bọn họ một chút. Tất nhiên, chị dâu là ngoại lệ, bình thường mấy lần so tài cậu ấy chỉ có bị đánh.
Hạ Vãn Vãn nhìn thấy Hoắc Đình Xuyên sợ hãi như vậy, cũng ở bên cạnh cười ha ha.
“Chị Kiêu Kiêu, vẫn là chị lợi hại. Sau này nếu có người nói chúng ta là hổ cái hay khủng long bạo chúa gì đó, chúng ta sẽ lập nhóm đánh cho bọn họ một trận, xem bọn họ còn dám nói lung tung nữa không.”
“Được, sau này chúng ta cứ làm như vậy đi!”
Hạ Bắc Mặc lắc đầu, sau đó nhìn Hoắc Nam Hi đang trầm mặc, thầm nghĩ đây mới là một cô gái.
Lẽ ra phải như vậy, còn với người chị này, tôi đoán chị ấy thích cô ấy theo ý mình.
Một lúc sau, mùi thịt nướng càng ngày càng nồng, cả sân đều tràn ngập mùi thơm nồng đậm này.
Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị ăn đợt xiên nướng đầu tiên thì Tần Phong và Hoắc Đình Châu đã trở về.
Khi nhìn thấy trong sân chướng khí mù mịt, Hoắc Đình Châu cảm thấy đầu mình có một đường đen, nghĩ thầm bọn trẻ con này thật sự là một ngày không gây chuyện sẽ không yên được.