Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 333
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:47
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc mới bắt đầu, các nhân viên nghiên cứu mới nhìn thấy Tần Sương còn khịt mũi coi thường, nói rằng người còn trẻ tuổi như vậy có thể lợi hại tới đâu.
Đến khi từng loại thành phẩm này được đặt trước mặt bọn họ, lúc này ai nấy đều bị vả mặt sưng vù
Hơn nữa, Đại Ma Vương xưa nay chưa bao giờ để bụng,, ai dám tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô đều sẽ bị mắng m.á.u chó phun đầy đầu, phụ nữ thì khóc lóc bỏ chạy, đàn ông thì hận không thể c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Và từ đó trở đi, mọi người trong sở nghiên cứu khoa học cho dù là ai gặp Tần Sương đều phải khách sáo, thực sự là mắng không được đánh không lại, thực lực cũng không bằng, hậu trường thì đương nhiên càng đừng nói đến.
Một người lợi hại như vậy, trừ khi đầu óc có vấn đề mới tự đi tìm cái c.h.ế.t trước mặt người ta.
Đương nhiên, đôi khi Tần Sương cũng cố ý, bởi vì có quá nhiều kẻ như ruồi nhặng làm cô bực mình.
Sau khi giảng giải xong, Tần Sương trực tiếp rời khỏi sở nghiên cứu khoa học.
Thấy người đàn ông của mình vẫn chưa đến đón, lại thấy trời vẫn còn sớm, cô một mình chậm rãi ung dung đi dạo dọc ven đường.
Sở nghiên cứu khoa học cách trung tâm thành phố không xa, theo quá trình cải cách mở cửa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những quầy bán hàng nhỏ.
Ngay khi cô đang định bước tới mua một một đồ chơi nhỏ làm bằng đường, lại phát hiện xung quanh có sát khí.
Cô cau mày, đang suy nghĩ là ai có thể phái người đến, lại muốn ra tay giữa ban ngày ban mặt
Chẳng lẽ thân phận của mình đã bị lộ?
Cô không muốn trốn suốt đời đều trốn trong nhà không ra ngoài, hơn nữa cô thường xuyên ra vào sở nghiên cứu khoa học, cùng với sự xuất hiện liên tục của nhiều loại vũ khí và sản phẩm điện tử mới, không bị gián điệp nước ngoài phát hiện mới là có vấn đề.
Sau đó cô quay người một cái rẽ thẳng vào một con hẻm bên đường.
Cô nhanh chóng đi đến một khu vực dân cư thưa thớt, vừa đi còn nhấn nút trên đồng hồ để gửi tín hiệu cầu cứu cho Hoắc Đình Châu.
Dù sao hiện tại vẫn chưa biết rõ đối phương có bao nhiêu người, nếu như ít người thì cô có thể tự mình giải quyết, nhưng nếu đông người thì sẽ rất phiền phức.
Mặc dù cô thừa nhận mình rất lợi hại, nhưng mãnh hổ khó địch lại một bầy sói, cô cũng không cho rằng bây giờ mình là bất khả chiến bại.
Ở một bên khác, Hoắc Đình Châu cũng đang tính toàn thời gian định đi đón vợ mình, kết quả xe vừa đi được nửa đường, tín hiệu cầu cứu trên đồng hồ đã sáng lên.
Đây là tín hiệu định vị cầu cứu được vợ anh đặc biệt cải tiến, nói là cho dù hai người đi đến chỗ nào cũng có thể tìm thấy đối phương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên bình thường Hoắc Đình Châu luôn trân trọng mang theo bên người, bây giờ thấy vợ mình gửi tín hiệu tới, trong lòng anh vô cùng căng thẳng.
Bởi vì thân thủ vợ anh rất lợi hại, người bình thường đều không phải đối thủ của cô. Bây giờ cô phát tín hiệu cầu cứu tới chính là đã gặp rắc rối lớn.
Sau đó, anh cầm trên tay một thiết bị đầu cuối, lập tức phát đi tin tức nhiệm vụ cho đội đặc chủng. Thiết bị này cũng là do vợ anh đặc biệt thiết kế cho anh, ngoại trừ đội đặc chủng, những đơn vị quân đội khác đều không có loại thiết bị này.
Sau khi bên phía Lưu Dương nhận được nhiệm vụ từ cấp trên, dẫn một lực lượng lớn đuổi theo định vị của thiết bị đầu cuối.
Tần Sương đi vòng quanh mấy vòng, có lẽ người phía sau cảm thấy cô muốn bỏ chạy, cô chưa kịp chạy đến rừng cây nhỏ thì đối phương đã nổ s.ú.n.g b.ắ.n Tần Sương.
Một tiếng “đoàng” vang lên khiến người dân xung quanh đều giật mình sợ hãi.
Tần Sương thấy vậy, vừa né đạn vừa chạy về hướng rừng cây.
Nhìn thấy đối phương đuổi theo không ngừng, Tần Sương cũng chửi một câu “Mẹ kiếp”, rút s.ú.n.g lục của mình ra b.ắ.n về phía đối phương mấy phát.
Sau đó hai bên đấu s.ú.n.g ác liệt.
Bởi vì Tần Sương chỉ có một mình, đối phương lại có rất nhiều người, nhìn đạn từ bốn phương tám hướng bay về phía mình, trong lòng cô chỉ muốn chửi thề, nghĩ thầm tiết tấu này là muốn b.ắ.n cô thành cái sàng sao.
Sau khi Hoắc Đình Châu lái ô tô đuổi tới nơi, anh đã nghe thấy tiếng s.ú.n.g dày đặc, doạ cho anh suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Anh rút s.ú.n.g của mình ra, đuổi theo hướng của vợ.
Anh vừa giải quyết kẻ thủ, vừa thầm cầu nguyện trong lòng vợ mình tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ sụp đổ.
Với tiếng s.ú.n.g dữ dội ở phía bên này, rất nhanh tất cả cảnh sát khu vực gần đó đã được điều động.
Bên phía Lưu Dương càng lái xe với tốc độ như bay, chỉ sợ mình đến trễ, bên kia đã kết thúc.
Tần Sương nhìn vị trí trên đồng hồ, biết người đàn ông cả mình đang tới, sau đó cô quay lại b.ắ.n hai phát, g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người, bản thân cô cũng trúng một viên đạn.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, liếc nhìn vết thương trên cánh tay, tùy tiện dùng băng gạc băng lại một chút rồi tiếp tục bỏ chạy về phía rừng cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-333.html.]
Những người đuổi theo cô không phải là người bình thường, sem ra bọn họ đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt, có thể ép cô vào góc c.h.ế.t thật đáng khâm phục.
Cũng may cô có một nguồn s.ú.n.g ống đạn được dồi dào để chống trả, nếu không lúc này đã thực sự phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Sau khi Tần Phong biết được con gái mình đang bị một nhóm người truy sát, ông ấy vô cùng lo lắng thỉnh cầu cấp trên phái người tới đó tìm cách cứu viện.
Khi cấp trên biết được tình hình, quả thực còn lo lắng hơn ông ấy, trực tiếp phái hai đội lính tinh anh đến đó cứu viện.
Những người khác không biết thân phận của Tần Sương, nhưng lãnh đạo cấp cao chắc chắn là biết rất rõ.
Đồng chí Tần Sương chính là báu vật quốc gia của Hoa Quốc bọn họ, nếu thực sự để đối phương thành công thì đó chính là một tổn thất lớn đối với quốc gia bọn họ.
Ở phía bên này, Hoắc Đình Châu thấy lần này có không dưới năm mươi người tới, càng đối đầu chính diện, trong lòng anh càng cảm thấy lo lắng, thực ra vừa mới bắt đầu, anh đã biết những người này không phải là người bình thường. cũng không biết ở bên kia vợ anh thế nào rồi.
Lúc này Tần Sương mà anh nhớ thương vì cố gắng tránh né hỏa lực áp chế của địch nên đang vô cùng chật vật.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô đến thế giới này phải chật vật như vậy, mẹ kiếp, những người này chính là đang muốn ép c.h.ế.t cô.
Mãi cho đến khi dẫn dụ được đối phương vào trong rừng cây, lúc này Tần Sương mới không khách sáo ném ra hai quả l.ự.u đ.ạ.n vào chỗ ẩn nấp của đối phương.
Hai tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, đối phương lập tức tử thương vô số.
Tần Sương thấy đã thành công mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ kiếp, đừng để bà đây biết bọn mày là ai, nếu không tao nhất định sẽ san bằng sào huyệt của bọn mày. Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt tới mức này, thực sự coi bà đây không làm gì được đúng không?”
Cô vừa ẩn nấp vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Trong lòng còn nghĩ tại sao tốc độ những người cứu viện lại chậm như vậy, chẳng lẽ đều cưỡi ốc sên đến sao”
Xem ra trở về cô sẽ phải cải tiến lại toàn bộ xe trong quân đội một chút mới được, nếu thực sự phải đợi bọn họ đến cứu viện thì có lẽ bây giờ cô đã phải đầu thai rồi.
Mà thủ lĩnh bên nhòm đối phương chửi bới còn khó nghe hơn cô, bọn họ vốn chỉ phải ám sát một người phụ nữ, nhưng cấp trên lại phái ra nhiều người như vậy, anh ta còn cho rằng chỉ là chuyện bé xé ra to, kết quả thì đối phương chỉ một mình đã tiêu diệt một nửa lực lượng.
Đây đâu phải là phụ nữ, đây là ma quỷ thì đúng hơn!
Chẳng trách cấp trên lại ra tử lệnh, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ này, quả nhiên không phải là người bình thường.
Thấy thời gian đã bị chậm trễ quá nhiều, tính toán thời gian lực lượng viện hộ dù cũng sắp tới, anh ta lập tức phẫn nộ quát: “Tất cả mọi người xông lên cho tôi, chỉ một người phụ nữ mà không g.i.ế.c được, chúng ta đều không có kết cục tốt đâu.”
“Hơn nữa đã chiến đấu lâu như vậy, tôi không tin trong tay cô ta vẫn còn đạn!”
Tần Sương nghe đối phương gầm thét, trong lòng thầm nghĩ tao hết đạn sao, xem bà đây có g.i.ế.c c.h.ế.t bọn mày không.
Ở một bên khác, Lưu Dương phóng xe như bay tới, cuối cùng cũng tìm được vị trí của lão đại, khi nghe thấy tiếng s.ú.n.g ở phía trước không ngừng truyền đến, anh ấy vung tay ra hiệu tất cả mọi người nhanh chóng đuổi tới.
Khi Hoắc Đình Châu nghe thấy tiếng s.ú.n.g vẫn chưa ngừng, anh biết vợ mình vẫn ổn, nếu không những người đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã sớm rời đi rồi.
Sau đó, khi cảnh sát trước sau giáp kích, Tần Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chết tiệt, cuối cùng cũng có người đến, nếu tiếp tục đánh nữa, có lẽ cô sẽ gục mất. Lúc này trên người lại có thêm hai vết thương mới. Nếu không phải có mặc áo chống đạn, không biết cô đã bị thương thành bộ dạng gì rồi.
Những người này thật sự là đuổi cùng g.i.ế.c tận, xem ra lần sau lần sau đi ra ngoài phải cẩn thận một chút mới được.
Hoắc Đình Châu dẫn người liên tục giải quyết kẻ thù, cho đến khi tiêu diệt hoàn toàn kẻ cuối cùng, lúc này anh mới lớn tiếng hét lên: “Vợ ơi, em ở đâu? Bên này an toàn rồi.”
Tần Sương nghe được tiếng Hoắc Đình Châu, không nói hai lời lập tức trượt từ trên cây xuống
“Em ở đây, mẹ kiếp, đau c.h.ế.t mất!”
Hoắc Đình Châu thấy vợ mình bị thương, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Em thế nào rồi? Em bị thương ở đâu? Bây giờ anh đưa em đi bệnh viện, có anh ở đây, nếu em mệt cứ yên tâm ngủ một giấc, không sao rồi.”
Tần Sương cảm nhận được vòng tay ấm áp của chồng mình, thấy anh đang vô cùng lo lắng, cô khẽ cười nói: “Không sao đâu, chỉ là trên cánh tay bị trúng hai phát đan, chân bị trúng một phát. May mà em mặc áo chống đạn, nếu không lúc này thật sự bị b.ắ.n thành cái sàng rồi.”
“Bây giờ em có hơi chóng mặt, anh đừng sợ, đưa em đến bệnh viện là được rồi. Còn phải cẩn thận một chút, bác sĩ sẽ chữa trị cho em. Em luôn cảm giác trong bệnh viện còn có người đang đợi em…” Còn chưa nói hết câu, Tần Sương đã hôn mê bất tỉnh.
Cô là một con người, không phải một vị thần, lúc này đã mất quá nhiều máu, không thể không ngất đi.
Hoắc Đình Châu nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh, anh sợ hãi đến cả người toát mồ hôi lạnh.
“Lão đại, mau đưa chị dâu đến bệnh viện đi. Chỗ này cứ để tôi ở lại thu dọn.”
Nghĩ đến lời vợ vừa nói, Hoắc Đình Châu nói thẳng: “Chỉ cần để lại một tiểu đội ở lại đây là được, còn lại đi theo tôi, mục tiêu của bọn họ là mạng sống của chị dâu anh, các anh đi theo tôi để bảo vệ cô ấy, bây giờ phải lập tức đi ngay.”