Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:54
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ông thông gia, bây giờ tôi trở về sẽ sắp xếp chuyện của Sương Sương, trước hết chỗ này làm phiền ông để mắt một chút, nếu Đình Châu quay lại, có lẽ đã không còn nguy hiểm tiềm ẩn nữa, nếu bọn họ vẫn chưa trở lại, chúng ta vẫn không thể lơ là.”

“Tôi biết phải làm thế nào, ông đi nhanh đi. Vị trí của ông bận rộn hơn tôi. Chỗ này cứ giao cho tôi là được. Mau đi nhanh đi.”

“Được, vậy vất vả cho ông thông gia rồi.”

Trong tay Hoắc Viễn Quân quả thực còn có rất nhiều chuyện chờ ông ấy quyết định. Thấy bên này đã an toàn, người cũng không sao, ông ấy thật sự không thể ở lại chỗ này chờ đợi thêm được nữa.

Sau đó ông ấy dẫn theo nhân viên cảnh vệ rời khỏi bệnh viện, hiện tại không ai biết những việc Tần Sương đang làm.

Cho nên tất cả còn phải đợi Tần Sương tỉnh lại mới có thể nói chuyện.

Tần Phong liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, để nhân viên cảnh vệ của mình ở lại trông chừng, còn ông ấy thì đi tìm mua đồ ăn cho con gái.

Ở một bên khác, khi Hoắc Đình Châu lật tung toàn bộ Kinh Đô, bắt giữ hơn một trăm người, lúc này rốt cuộc mới dừng tay lại, khi lãnh đạo cấp cao biết được ở Kinh Đô còn có rất nhiều gián điệp của địch như vậy cũng hết sức coi trọng.

Sau đó hết văn bản này đến văn bản khác được ban xuống, người dân kinh đô hoang mang mấy ngày liền không dám tuỳ tiện ra ngoài, cho đến khi trật tự hoàn toàn được khôi phục lại.

Sau khi Tần Sương ngủ yên ổn suốt một đêm, ngày hôm sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn căn phòng trắng tinh, cô biết mình đang nằm trong bệnh viện.

Khi nghĩ đến việc sau nhiều năm mình lại bị trúng đạn, cô lại chua xót rơi nước mắt.

Nếu không phải đối phương giống như keo dán da chó, cô đã sớm tìm được một chỗ trốn vào trong không gian.

“Nước...”

Đường Mẫn nghe được tiếng nói chuyện, lập tức giật mình một cái, mở mắt ra, nhìn thấy con dâu đã tỉnh, lập tức đứng dậy nói: “Con khát à? Bây giờ mẹ đi lấy nước cho con ngay.”

Cám ơn trời đất, cô đã tỉnh lại, nếu không bà ấy còn sợ rằng vết thương rất nghiêm trọng hơn.

Đường Mẫn rót một cốc nước ấm, đi đến bên giường bệnh, cẩn thận đỡ người ngồi dậy: “Mẹ đút cho con uống.”

“Cảm ơn mẹ.”

Lúc này cô vừa mới tỉnh lại, cơ thể thật sự không còn bao nhiêu sức lực, sau khi uống một cốc nước ấm, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Mẹ ơi, Đình Châu đâu? Những người đó đã bị bắt chưa?”

Nhìn thấy con dâu vừa mở mắt đã hỏi chuyện này, Đường Mẫn bất đắc dĩ nói: “Hôm qua sau khi con phẫu thuật xong, nó đã dẫn người đi, nói là đi báo thù cho con, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở về, có lẽ ở bên kia vẫn còn đang bận rộn.”

Tần Sương nghĩ lại thấy cũng đúng, lần này đối phương phái ra nhiều người như vậy, người phía sau chắc chắn không chỉ có chiêu này.

Sau đó cô cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu. Mẹ có gì ăn không? Con đói quá.”

Đường Mẫn vỗ đầu một cái, ảo não nói: “Xem trí nhớ của mẹ này, con đợi mẹ một chút, tối qua đã hầm sẵn canh gà, bây giờ mẹ đi hâm nóng lại một chút cho con, con ở một mình không sao chứ?”

“Không sao đâu. Con tỉnh lại là sẽ ổn thôi. Mẹ cứ đi đi.”

Đường Mẫn thấy trạng thái của cô đá tỉnh táo, lúc này mới mang hộp giữ nhiệt tiếp tục nói: “Ngoài cửa có để lại nhân viên cảnh vệ cho con, nếu có chuyện gì thì con cứ gọi lớn một tiếng.”

“Con biết mà mẹ, con thực sự không sao. Vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn thôi.”

“Được, vậy mẹ đi đây.”

Chờ khi Đường Mẫn vừa rời đi, lúc này Tần Sương mới hít một hơi, sau đó nhanh chóng được thuốc hồi phục đặc hiệu trong trung tâm thương mại.

Nhìn tay chân mình bị băng bó nhiều lớp, cử động một chút cũng khó khăn, cũng không biết tại sao mình lại biến thành bộ dạng xấu xí như vậy

Anh cầm cốc nước mới rót đầy bên cạnh lên rồi uống thuốc với nước ấm.

Cô chỉ mất quá nhiều máu, cũng may là lúc đó cô đã xử lý kịp thời, nếu không lần này sẽ phải truyền m.á.u của người khác.

Sau đó cô nhìn thời gian trên đồng hồ và định vị khoảng cách của người đàn ông, chắc chắn rằng đối phương vẫn đang bận rộn, lúc này mới lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Bởi vì lần này mình chủ quan, suýt chút nữa pahir đi đầu thai, làm sao cô có thể nuốt trôi cục giận này. Cô nghĩ thầm đợi khi vết thương của mình lành lại, thù này cô nhất định phải tự mình đòi cả vốn lẫn lãi mới được.

Ở một bên khác, sau khi thẩm vấn người cuối cùng xong, lúc này Hoắc Đình Châu mới râu ria xồm xoàm bước ra khỏi phòng tối.

Nhìn thấy bên ngoài mặt trời đã lên cao, anh tùy tiện ăn một miếng điểm tâm của Võ Bằng rồi nói: “Việc ở chỗ này giao lại cho anh, tôi đến bệnh viện xem vợ tôi thế nào. Nếu có việc gì cứ dùng thiết bị đầu cuối gửi tin tức cho tôi. Có lẽ buổi chiều. tôi sẽ quay lại “

“Còn những người bị bắt lần này, đừng để bọn họ tự sát. Có một số người chậm chạp không chịu mở miệng, các anh nghĩ cách cạy miệng bọn họ ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-337.html.]

Võ Bằng gật đầu: “Tôi biết rồi, những người kia cứ giao cho chúng tôi, anh vẫn nên nhanh chóng đi gặp huấn luyện viên Tần. Chờ khi xong việc ở đây chúng tôi sẽ đến thăm cô ấy.”

“Được, vậy các anh làm việc đi, bên kia tôi sẽ chăm sóc tốt.”

Hoắc Đình Châu biết vợ mình không có vết thương nghiêm trọng, lúc này sau một đêm bận rộn, anh mới đến bệnh viện thăm cô.

Nếu anh không đích thân ra tay với những người này, sẽ không thể nào dập tắt được ngọn lửa giận trong lòng. Bây giờ bọn họ gần như đã bị bắt hết, anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Tần Sương ăn xong một hộp canh gà, bụng cô rốt cuộc cũng ngừng kêu gào, Đường Mẫn lau miệng cho cô: “Con đã no chưa? Nếu chưa no mẹ sẽ đi mua cho con chút đồ ăn bổ dưỡng.”

“Con đã no rồi, đợi đến trưa lại ăn tiếp. Hiện tại con không thể ăn quá no được. Mẹ ơi, cả đêm mẹ đã không ngủ ngon rồi, tốt nhất mẹ nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Đường Mẫn lắc đầu: “Mẹ không sao, người đã có tuổi ngủ ít, hơn nữa đêm qua mẹ cũng đã ngủ khá ngon, con không cần lo lắng cho mẹ.”

Con dâu không có mẹ ruột, hiện tại ngoại trừ người mẹ chồng là bà ấy, trong nhà đều là đàn ông thô kệch, giao cho người nào chăm sóc bà ấy đều không yên lòng.

Hơn nữa, trước mắt ngoại trừ mấy người bọn họ, người khác vẫn không biết chuyện cô bị thương.

Dù sao, tai họa ngầm ở bên cạnh vẫn chưa được loại bỏ, ít đi một người biết chuyện sẽ bớt đi một phần nguy hiểm.

Tần Sương nhìn thấy mẹ chồng như vậy, cô đành phải nằm xuống lần nữa, bắt đầu nghỉ ngơi.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Hoắc Đình Châu xách theo một đống lớn thuốc bổ bước vào.

Thấy sắc mặt vợ mình đã hồng hào hơn nhiều, anh đau lòng nói: “Anh xin lỗi vì đã để em bị thương. Đều do anh không bảo vệ em thật tốt.”

“Lúc đó những người đó chặn đường anh, anh không thể lập tức chạy đến đó, nếu sớm biết như vậy anh không nên ra ngoài làm việc, cứ đứng đợi em ở cổng sở nghiên cứu khoa học.”

Bây giờ khi nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh vẫn còn có chút sợ hãi.

Lúc đó anh hối hận muốn chết, bình thường nhiều thời gian như vậy, sao lại không để trở về rồi mới xử lý công việc, lại đúng lúc này để lộ sơ hở khiến đối phương có cơ hội.

Tần Sương nhìn thấy chồng mình chỉ trong vòng một đêm đã trở nên hốc hác đi nhiều, cũng bất đắc dĩ nói: “Việc này không liên quan gì tới anh, cho dù anh có đi theo bên cạnh em hay không, những người đó sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.”

“Hơn nữa em đã sớm biết những người đó sẽ biết sự tồn tại của em. Dù sao hiện tại các bộ phận đều có gián điệp rình rập, bây giờ bọn họ chó cùng rứt giậu muốn g.i.ế.c c.h.ế.t em, xem ra chính là do em đã uy h.i.ế.p đến đất nước của bọn họ.”

“Đợi sau khi em xuất viện, em dẫn anh đi báo thù đòi cả gốc lẫn lãi có được không?”

Hoắc Đình Châu chớp chớp mắt: “Là suy nghĩ kia của anh sao?”

“Hừ, chỉ có hai chúng ta tới đó, tiện thể xem có thể lấy lại được một số bảo vật quốc gia chúng ta không. Nếu có đồ tốt, coi như là tiền lãi bù đắp cho vết thương của em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Sương đã hạ quyết tâm, lần này dù có phải bỏ ra nhiều tiền mua một máy bay riêng tư nhân, cũng phải đi đến nước R oanh tạc mấy thành phố của bọn họ.

Hồ không gầm, thực sự nghĩ rằng cô dễ bắt nạt phải không?

Không chỉ lần này cô bị thương khiến chồng cô đau lòng, mà ngay cả cô cũng tức giận tới không thở nổi.

Đời này cô ghét nhất chính là phải đến bệnh viện, kết quả liên tiếp trúng đạn mấy lần, khiến cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình là pháo hôi không.

Không phải người ta nói nữ chính trùng sinh hay xuyên không đều là những nhân vật cực kỳ may mắn sao?

Dù sao bây giờ cô cũng chẳng thấy mình may mắn chút nào, chỉ thấy từ khi tới chỗ này mình thường xuyên xui xẻo bị thương.

Đường Mẫn thấy đôi vợ chồng trẻ thì thầm, cũng cảm thấy buồn cười, đi ra ngoài để lại một chút không gian riêng tư cho vợ chồng trẻ muốn làm gì thì làm.

Mãi đến khi chuẩn bị ăn cơm trưa, Đường Mẫn mới mang canh chim bồ câu đã hầm sẵn và một ít món mặn cho con dâu bước vào phòng.

“Hai đứa các con đã trò chuyện cả buổi sáng rồi, mau qua đây ăn cơm đi, tối hôm qua không mua được chim bồ câu, vừa rồi mẹ ra ngoài may mắn mua được hai con, mẹ đã hầm cho con đây, con ăn nhiều một chút vết thương mau lành.”

Tần Sương nhìn thấy mẹ chồng cẩn thận như vậy, cô cũng có chút ngượng ngùng nói: “Vất vả cho mẹ phải chăm sóc con.”

Đời này cưới được một người đàn ông tốt chưa phải điều tuyệt vời nhất, có thể có được một người mẹ chồng tốt như thế này mới thực sự là may mắn.

Xưa nay mẹ chồng con dâu vốn chính là thiên địch trời sinh, lúc trước cô cũng lo lắng mẹ chồng sẽ không thích mình, sẽ kiếm chuyện gây khó dễ với cô.

Kết quả người đàn ông nhà mình tốt không còn gì để nói, bố chồng, mẹ chồng, em trai em gái của chồng cũng đều là những người rất tốt.

Hoắc Đình Châu vừa bưng cơm phục vụ vợ vừa nói: “Lát nữa anh còn phải trở về một chuyến, em ở đây có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, bên kia vẫn còn mấy con cá lọt lưới chưa bắt được. Ở chỗ này anh đã sắp xếp rất nhiều người, em yên tâm dưỡng thương, chờ sau khi em xuất viện, chồng em sẽ trút giận giúp em.”

“Được, anh cứ qua bên kia làm việc của mình đi. Ở đây em đã tỉnh rồi, cho dù có người tới cũng không sao, cho nên anh đừng lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc bản thân.”

“Được, em cũng không cần lo lắng chuyện trong nhà, anh đã nhờ Đình Xuyên đưa Hồ Tử về ở trong khu nhà, anh cũng đã cho người trông chừng ở gần nhà họ hàng, sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện.”

Loading...