Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:56
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương nhìn thấy người đàn ông đã sắp xếp xong tất cả việc trong nhà, tự nhiên không có gì phải lo lắng nữa.

Hiện tại phía bên kia biết cô bị thương, bọn họ nhất định sẽ thừa dịp cô bị bệnh mà g.i.ế.c cô.

Cho nên cô cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô lại nói: “Chỗ bệnh viện bên này anh phải cho người theo dõi chặt chẽ. Em luôn cảm thấy bên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”

“Đối phương đã bỏ ra cái giá đắt như vậy, anh cho rằng sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao?”

Hoắc Đình Châu cũng cau mày nói: “Hay là tối nay anh qua đây với em, nếu không anh cũng không yên tâm.”

“Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi, ở đây em có thể tự mình xử lý. Không phải anh đã để lại cho em mấy nhân viên cảnh vệ sao? Bảo bọn họ chú ý đề phòng ban đêm sẽ đánh thuốc mê, đây chính là thủ đoạn bẩn thỉu mà đối phương thích dùng nhất.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ nói như vậy, biết cô đã có tính toán trước, sau đó đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy em cẩn thận vết thương, anh về làm việc trước.”

“Đi đi. Em sẽ sớm có thể xuất viện. Về đến nhà chúng ta sẽ nói chuyện.”

Nếu không phải vì tiếp tục câu cá, hiện tại cô đã có thể xuất viện về nhà, thay vì thụ động như vậy không bằng chủ động câu ra kẻ đứng sau lưng.

Sau khi tiễn chồng đi rồi, hai người Tần Sương và mẹ chồng bắt đầu nghỉ ngơi, tranh thủ ngủ bù.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ban đêm mới là thời điểm nguy hiểm nhất, tối hôm qua đối phương không ra tay, không có nghĩa là sau này sẽ không hành động.

Người ta nói các ninja của nước R là lợi hại nhất. Đã đến đây lâu như vậy, cô muốn xem bọn họ lợi hại đến mức nào.

Mặc dù kiếp trước cô đã từng đụng độ với những người này nhưng khi đó có ba cô ở bên cạnh giúp đỡ, cho nên cô gần như không trực tiếp xung đột với bọn họ.

Bây giờ những người kia nhìn cô không thuận mắt, cô lại muốn xem thử đối phương rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không.

Bên phía Tần Phong bận rộn suốt một ngày, cũng lo lắng cho sức khỏe của con gái, vừa ra khỏi quân khu đã nhìn thấy thông gia đang đợi mình.

Hoắc Viễn Quân vẫy vẫy tay tỏ ý sẽ cùng đi đến bệnh viện.

Tần Phong gật đầu, sau đó hai chiếc xe ô tô một trước một sau đi thẳng đến bệnh viện.

Ban ngày bận bịu không có thời gian thăm hỏi thì cũng thôi đi, nhưng tan làm lại không tới thăm thì có chút vô tâm

Tần Sương vừa mới ngủ một giấc đậy đã nhìn thấy ba chồng và ba mình tới.

“Con gái, con thấy khỏe hơn chút nào không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ba mình, Tần Sương cũng cười nói: “Con không sao, mọi người không cần lo lắng, hơn nữa đã muộn như vậy hai người còn tới, vẫn chưa ăn cơm tối phải không?”

“Vẫn chưa ăn, nhưng lát nữa sẽ có người đưa tới. Ăn cơm xong chúng ta sẽ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay ở đây vẫn an toàn chứ?”

Tần Sương biết ba mình đang hỏi chuyện gì, cô trực tiếp trả lời: “Không có chuyện gì, từ tối hôm qua đến bây giờ không có người nào đến gây sự, hai người cứ yên tâm.”

“Hừ, những người đó thật xấu xa. Bây giờ con đã bị đối phương để mắt tới, nước M bên kia chắc chắn cũng sẽ đến gây phiền phức cho con giống như những người đó.”

“Ba thấy sau này nếu không có việc gì, con vẫn nên bớt ra ngoài đi dạo một chút đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-338.html.]

“Còn có bên phía trường học, chẳng phải con đã học hết tất cả chương trình học rồi sao? Nếu đã như vậy thì tốt nghiệp sớm một chút đi, như vậy cũng không cần phải đi đến trường học nữa.”

“Mà bây giờ phòng thí nghiệm của con ở bên kia cũng đã sắp xây xong phần kiến trúc chính rồi, việc trang trí sau đó chỉ có thể tự con xử lý. Còn rất nhiều việc đang đợi con giải quyết, con nói con còn đi đến trường học làm gì?”

Tần Sương nghe ba cằn nhằn, nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, xem ra lần này trở về trường học, cô phải tính toán trực tiếp thi tốt nghiệp luôn.

Mặc dù vẫn chưa tận hưởng thời gian học đại học được bao lâu nhưng hiện tại thực sự không cho phép cô lãng phí thời gian làm cá ướp muối*.

*Cá ướp muối: người rảnh rỗi, nhàn hạ.

Hiện tại đã bắt đầu cải cách mở cửa, vàng khắp nơi trên đất đang chờ đợi cô, sau đó cô lại cười nói: “Vậy nhờ ba nói chuyện với hiệu trưởng trường học của con một tiếng, sau khi con xuất viện sẽ thi tốt nghiệp luôn, con có thể tự học chương trình nghiên cứu sinh, đến lúc đó vượt qua kỳ thi là được.”

Mặc dù cô đã học hết tất cả kiến thức, nhưng ở thời đại này trình độ học vấn vẫn rất được mọi người coi trọng. Bây giờ đã có người mở cửa sau để tốt nghiệp sớm, đương nhiên không thể lãng phí cơ hội.

Hoắc Viễn Quân thấy con dâu muốn tốt nghiệp sớm, đương nhiên là đồng ý cả hai tay, bởi vì trước đó tiểu tử thối đã nói, chờ sau khi Sương Sương tốt nghiệp, hai người bọn họ sẽ sinh con.

Vừa nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ được làm ông nội, ông ấy vui mừng khôn xiết.

Sau đó, không đợi Tần Phong đi tìm hiệu trưởng, ông ấy đã trực tiếp đi chào hỏi hiệu trưởng trước.

Sau khi mọi người ăn tối xong, Đường Mẫn tiễn hai ông già thô lỗ này về, sau đó trực tiếp khóa kỹ cửa phòng bệnh lại.

Mặc dù bên ngoài có người canh giữ, nhưng bà ấy chính là sợ người bên ngoài không dùng được, chỉ khi khóa kỹ cửa phòng mới có thể yên tâm đi ngủ.

Tần Sương vốn còn tưởng rằng đêm nay sẽ phải có động tĩnh gì đó, mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, bên ngoài hoàn toàn yên tình không có một chút động tĩnh nào, ngay cả ngoài cửa sổ cũng không hề có một tiếng động.

Mãi cho đến buổi sáng, khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra, lúc này Tần Sương mới phát hiện có gì đó không đúng.

“Sức khỏe đồng chí Tần hồi phục rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai có thể xuất viện được rồi. Đợi lát nữa uống thuốc chống viêm hôm nay xong, y sẽ không cần phải truyền nước biển nữa.”

Tần Sương cười nói: “Làm phiền viện trưởng đã đích thân phẫu thuật cho tôi, nhưng sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy người bên cạnh ông?”

“À, cô nói Lăng Phong phải không? Thằng nhóc này là học trò của tôi, trước đó cậu ta về nhà thăm ba mẹ, sáng nay mới quay lại làm việc, rảnh rỗi không có việc gì nên đi theo tôi đến thăm cô.”

“À? Thật sao?”

“Vậy tại sao trên tay người thường cầm d.a.o mổ lại có vết chai của người cầm súng, cho nên...”

“Rầm!”

“Bắt anh ta lại!”

Viện trưởng bị hành động bất ngờ làm cho giật mình, tự hỏi từ khi nào học trò của mình lại trở nên lợi hại như vậy?

Tần Sương kéo Đường Mẫn ra phía sau lưng, một cước vừa rồi có thể nói là đã dùng hết toàn bộ sức lực, Lăng Phong bị một cước của cô đá bay, anh ta không ngờ đôi mắt của đối phương lại tinh tường như vậy. Thấy kế hoạch đã thất bại, anh ta muốn thoát thân, kết quả sau khi mấy nhân viên cảnh vệ ngoài cửa nghe được mệnh lệnh đã xông vào đánh nhau với anh ta.

Mấy người bác sĩ và y tá đều sợ hãi, run rẩy trốn ở bên cạnh Tần Sương.

Nhưng không ai chú ý tới một y tá trẻ đã lặng lẽ tiến đến bên cạnh Tần Sương!

Tần Sương vốn rất cẩn thận, biết những người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cho nên đúng lúc y tá bên cạnh đ.â.m kim tiêm vào người cô.

Loading...