Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:20:58
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ nghe tiếng “rắc rắc”, là tiếng xương bàn tay bị gãy.

“A! Tao phải g.i.ế.c mày!”

Sức lực Tần Sương rất dồi dào, cô kéo cánh tay của đối phương hất văng ra ngoài, nhưng động tác hơi mạnh, rốt cuộc vết thương vẫn bị động.

Cô rít lên: “Viện trưởng, xem ra bệnh viện này của các ông sắp trở thành căn cứ của nước khác rồi. Đây là cách ông quản lý nhân viên cấp dưới sao?”

“Còn người học trò này của ông, ông chắc chắn không nhận ra người này là giả sao?”

“Nếu không phải tôi cẩn thận, có phải lúc này tôi đã uống trà với Diêm Vương ngay trước mặt các ông rồi không?”

Viện trưởng nghe nói như vậy, chỉ nghỉ thôi cả người đã toát mồ hôi lạnh, ông ấy cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

Nếu sớm biết thế này thì ông ấy đã không dẫn những người này đến kiểm tra phòng bệnh.

“Đồng chí Tần, chúng ta xử lý hai người này thế nào đây?”

Tần Sương đưa mắt liếc nhìn hai tên đặc vụ của địch bị sa lưới, sau đó lại nhìn bốn người nhân viên cảnh vệ: “Người đàn ông kia đeo mặt nạ da người, các anh gọi điện cho Hoắc Đình Châu, bảo bọn họ tới dẫn hai người này đi.”

“Còn có chất lỏng bên trong ống tiêm này nữa, để sở nghiên cứu khoa học đem đi xét nghiệm xem trong đó có thành phần gì. Đợi lát nữa truyền xong chai nước muối cuối cùng, tôi sẽ xuất viện quay về khu nhà, chỗ này quá nhiều ngưu quỷ xà thần, tôi vẫn nên về nhà dưỡng bệnh thì tốt hơn.

“Hơn nữa vết thương của tôi bị rách ra rồi, mau đổi thuốc, băng bó lại cho tôi một lần nữa, thực sự không thể bớt lo chút nào.”

Nghe được vết thương Tần Sương đã bị rách, Đường Mẫn cũng cảm thấy đau lòng nói: “Sương Sương, sao vết thương của con lại bị rách? Đều là những người này vô dụng, còn phải để con tự mình ra tay, tức c.h.ế.t đi được.”

Mấy nhân viên cảnh vệ nghe được lời nói của Đường Mẫn cũng ngượng ngùng đứng ở đó, việc này đúng là lỗi của bọn họ, nếu đồng chí Tần thực sự có chuyện bất trắc, sự nghiệp đời này của bọn họ cũng chỉ tới đây mà thôi.

Nhưng vừa rồi Đường Mẫn nói như vậy cũng chỉ vì bị đám người xấu chọc giận.

“Được rồi, các anh trói người lại, để viện trưởng ở lại giúp đỡ là được. Những người không liên quan đều có thể ra ngoài. Từ giờ trở đi, không cho pháp thì không ai được vào đây.” Đường Mẫn sợ hãi c.h.ế.t khiếp.

Nếu không phải năm đó bà ấy cũng từng ra chiến trường g.i.ế.c giặc, bây giờ không biết hai chân đã mềm nhũn thành dạng gì rồi.

Tần Sương nhìn thấy hai trong ba vết thương đã rỉ ra m.á.u đỏ thẫm, nghĩ thầm bệnh viện này thật sự là một lời khó nói hết, có nhiều đặc vụ địch xâm nhập vào như vậy, nếu không phải cô chú ý cẩn thận, thật sự đã lật thuyền trong mương rồi.

Không cần nghĩ cũng biết chất lỏng trong ống tiêm không phải thứ gì tốt, một khi bị tiêm loại thuốc này vào, có lẽ không c.h.ế.t cũng phải lột da, thủ đoạn của những người này đúng là quá độc ác.

Sau đó viện trưởng lại xử lý vết thương cho Tần Sương một lần nữa, sau đó cầm hộp thuốc nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Mà lúc này hai người vừa mới bị bắt lại đưa ánh mắt hung ác nhìn về phía Tần Sương, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, bây giờ Tần Sương đã phải bị lăng trì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-339.html.]

Nhưng Tần Sương không những không sợ hãi mà còn tỏ vẻ thích thú nói: “Nhìn xem trong miệng hai người này có răng độc hay không, dù sao tử sĩ bên kia huấn luyện ở đó không m.ổ b.ụ.n.g thì cũng nuốt độc tự sát. Hai người này không thể c.h.ế.t dễ dàng được, chạy đến tìm tôi gây phiền phức thì chuẩn bị tinh thần mà sống không bằng c.h.ế.t đi.”

“Còn nữa, hỏi xem Lăng Phong thật đang ở đâu, đã c.h.ế.t hay là đang ẩn nấp rồi.”

Nhân viên cảnh vệ gật đầu nhận mệnh lệnh, ngồi xổm người xuống bóp cằm đối phương, sau khi lấy giẻ lau ra xem xét bên trong miệng bọn họ, kết quả thật sự đúng như Tần Sương suy đoán, thật sự có một cái răng to không đáng chú ý vừa bẻ đã rơi ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đồng chí Tần, hai người này đúng là có giấu thuốc độc. Trước đây tôi chỉ nghe nói tử sĩ hoặc ám vệ thời cổ đại mới có, không ngờ bọn họ cũng làm trò này, đúng là được mở mang kiến thức.”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này rất bình thường, đất nước nhỏ bọn họ muốn học tập tất cả văn hóa của đất nước chúng ta, không chỉ ăn trộm còn gọi là văn hóa của đất nước bọn họ, người nào cũng không biết xấu hổ.”

“Hơn nữa, xấu xí thì cũng thôi đi, đều là kết hôn cận huyết có thể sinh ra được thứ gì tốt, người nào không đần độn cũng đã là ông trời thương tình rồi.”

“Một đất nước nhỏ bé chật hẹp mà muốn chống lại một nước lớn, đúng là cho bọn họ mặt mùi.”

Cô không gặp phải kháng chiến năm đí, nếu không thì làm sao có thể cho phép những người này nhảy nhót trên đất nước của mình?

Đường Mẫn thấy con dâu nói như vậy, cũng lên tiếng: “Những người này tám phần là con lai còn sót lại năm đó, trong cơ thể bọn họ đều có gen như vậy, cho dù ăn lương thực của Hoa Quốc chúng ta, cũng chỉ nuôi ra loại sói mắt trắng.”

“Sương Sương, con không nên quá tức giận. Đợi lát nữa Đình Châu đến, những người này đừng mơ có ai có thể sống sót rời khỏi lãnh thổ của chúng ta.”

“Mẹ, con không tức giận, những người kia càng muốn con c.h.ế.t thì con lại càng phải nghiên cứu ra vũ khí lợi hại hơn, để con xem tới lúc đó bọn họ còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không.”

Ban đầu cô muốn làm chậm lại một chút, nhưng bây giờ những người này khinh người quá đáng, đợi cô xuất viện sẽ lập tức nghiên cứu ra tên lửa, nổ tung đám người kiêu ngạo kia.

Ngoài ra, lần này cô nhất định phải đến nước R để đặt chỗ trước, không quấy nhiễu đối phương gà bay chó chạy, cô không phải tên Tần Sương.

Ở phía bên kia Hoắc Đình Châu nhận điện thoại, vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy vợ mình vẫn ổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vợ ơi, anh đến muộn rồi. Những kẻ này thật sự là chỗ nào cũng có, rất nhiều người đều không chịu mở miệng, hai ngày nay làm cho anh vô cùng bực bội, vất vả cho em rồi.”

Tần Sương thấy chồng mình đã rất mệt mỏi, cũng có chút đau lòng nói: “Em không sao, xem ra gần đây anh đều ngủ không được ngon giấc phải không? Những người đó không khai, chỗ em có thuốc, anh cứ cho bọn họ uống, em không tin không hỏi ra được danh sách.”

Trong trung tâm mua sắm của cô có thuốc nói thật, cũng không biết là vụ thần tiên nào rao bán. Dù sao, chồng cô đang cần, cô cũng không ngại mua một ít.

Hoắc Đình Châu biết viên thuốc mà vợ mình nói nhất định là mua ở trung tâm thương mại đó, lập tức vui vẻ nói: “Vẫn là vợ anh lợi hại, chờ khi anh bắt hết tất cả những người đó, anh sẽ về nhà cùng em dưỡng thương. gần đây vất vả cho mẹ phải chăm sóc em.”

“Không sao đâu, đều chỉ là vết thương nhỏ, những người đó nhất định phải một mẻ hốt gọn mới được. Cả ngày bọn họ nhảy nhót dưới mũi chúng ta, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.”

“Mà anh bận rộn, cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân. Nếu anh trở nên xấu xí, em sẽ chán ghét.”

Hoắc Đình Châu lúng túng sờ lên mặt, nghĩ thầm mình cũng phải bảo dưỡng một chút, nếu để vợ ghét bỏ anh, không chịu cho anh lên giường, thì sẽ không có chỗ nào để khóc.

“Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ không trở nên xấu xí đâu, anh dẫn hai người này đi rước, có chuyện gì thì em cứ gọi điện thoại cho anh, bên kia còn dáng rất bận, anh không thể ở với em lâu được.”

Loading...