Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:22:26
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi đi, chỗ này có mẹ chăm sóc em rồi, anh không cần lo lắng cho em.”

Trách nhiệm của người đàn ông nhà mình là bảo vệ quốc gia, cho nên cô sẽ không kéo chân anh, chỉ khi đất nước trở nên hùng mạnh, bọn họ mới có thể ở bên nhau dài lâu.

Hiện tại xa nhau cũng là vì một tương lai tốt đẹp hơn, cho nên cô rất hiểu.

Cô không phải là loại phụ nữ nhõng nhẽo, cho nên những chuyện chồng mình muốn làm, cô đều sẽ cố gắng hết sức ủng hộ anh.

Hoắc Đình Châu hôn lên trán vợ một cái, sau đó đứng dậy, bảo cấp dưới dẫn hai người kia ra khỏi phòng bệnh.

Về phần mấy nhân viên cảnh vệ kia, bọn họ lại quay lại tiếp tục canh gác ở bên ngoài cửa.

Đường Mẫn thấy bình dịch truyền đã gần hết, lên tiếng hỏi: “Đợi lát nữa con có thể xuất viện về nhà sao? Nếu vậy để mẹ gọi điện cho bố chồng con, bảo ông ấy tan làm thuận đường đón chúng ta trở về.”

Tần Sương gật đầu: “Vâng, vậy làm phiền mẹ thu xếp cho con.”

Hiện tại vết thương trên người cô vẫn chưa ổn định, có người bảo vệ hộ tống, cô cũng bớt lo lắng hơn một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Đường Mẫn gọi điện thoại cho chồng mình, hai người đợi ở phòng bệnh cho đến khi Hoắc Viễn Quân và Tần Phong tới.

Sau khi Tần Phong biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông ấy cũng không ngừng chửi bới. Thậm chí, còn chạy đến văn phòng viện trưởng, mắng cho đối phương m.á.u chó phun đầy đầu.

Nếu không phải con gái mình có bản lĩnh, có lẽ bây giờ ông ấy đã phải tổ chức tang lễ rồi.

Sau đó một nhóm người hộ tống Tần Sương lên xe, lái thẳng về khu nhà quân đội.

Bởi vì mặt trời đã xuống núi, bên ngoài người dân hầu như đều đã về nhà, trên đường cũng không có quá nhiều người đi lại.

Dọc theo con đường này Tần Sương vẫn lo lắng hãi hùng, sợ trên đường có người chặn giết.

Một mình cô thì không sao, nếu đối phương làm tổn thương ba mẹ cô ấy, có lẽ cô sẽ phát điên thưởng cho nước R một quả b.o.m hạt nhân, hủy diệt đối phương.

Cũng may trên đường đi rất yên ổn, không có chút gió thổi cỏ lay nào, mãi đến khi vào trong khu nhà, rốt cuộc Tần Sương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng chúng ta cũng đã về nhà. Bệnh viện thật sự không phải là nơi để người ở. Đợi khi phòng nghiên cứu của con hoàn thành, con sẽ tự mình xây dựng một bệnh viện tư nhân, tuyệt đối sẽ không để chó mèo gì cũng có thể trà trộn vào.”

Tần Phong cười: “Chuyện này con có thể làm được, sau này ba sẽ chọn đất cho con, chúng ta xây dựng nhanh đi, sơ hở trong bệnh viện quân đội thực sự là càng ngày càng lớn, ba thấy viện trưởng này có thể nghỉ hưu về nhà rồi, hắn không có một chút năng lực lãnh đạo nào, tôi không biết ông ta làm thế nào mà bò lên được tới đó.”

“Ha ha, con cảm thấy y thuật của ông ấy không tệ, nếu không con sẽ phải hoài nghi có phải ông ấy đi cửa sau lên làm lãnh đạo không.”

Mặc dù viện trưởng không có bao nhiêu năng lực nhưng y thuật của ông ấy vẫn rất tốt, chuyện này là không thể không thừa nhận.

Hơn nữa ở một bệnh viện lớn như vậy, ông ấy cũng không thể tự mình làm tất cả mọi việc.

Nhà ai mà không có mấy người họ hàng, thời buổi này đi cửa sau tìm việc làm ổn định cũng không phải chuyện gì hiếm thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-340.html.]

Khi cả nhà tới trước cửa chính, Tần Sương vừa xuống xe, mấy người Hoắc Đình Xuyên đã chạy ra ngoài. Hổ Tử hai mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Chị, chị không sao chứ? Em rất nhớ chị.”

Tần Sương xoa đầu cậu bé nói: “Được rồi, chị không sao, không phải chị đã trở về rồi sao? Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Ngoài cửa có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, đứng ở bên ngoài nói chuyện cũng không tiện lắm.

Hổ Tử nghe xong liếc mắt nhìn người chung quanh, nắm lấy tay Tần Sương đi vào trong nhà.

Hoắc Nam Hi nhìn thấy chị dâu vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

Có trời biết kể từ khi chị dâu bị thương, mấy người bọn họ không có một giấc ngủ ngon giấc. Nếu không phải ba mẹ không cho phép bọn họ đến bệnh viện thì bọn họ đã sớm chạy vào đó rồi.

Sau đó Tần Sương vừa vào trong phòng, mọi người đã bắt đầu ân cần hỏi han.

Chí là cả đám không ai dám chạm vào cô, chỉ sợ đụng vào vết thương sẽ khiến chị dâu khó chịu.

Tần Phong tới chỗ này, cũng không chút khách sáo nói: “Anh Hoắc, chúng ta cũng nên ăn tối rồi, tôi sắp đói c.h.ế.t đây, chờ tôi ăn no rồi sẽ đi qua chỗ Đình Châu xem tình hình thế nào. Gần đây tôi đã kìm nén cơn giận này quá rồi, muốn phát tiết lại không có chỗ.”

Khóe miệng Hoắc Viễn Quân giật giật: “Anh Tần, tôi thấy ông vẫn nên ở nhà uống chút rượu với tôi đi, bên kia Đình Châu sẽ lo liệu ổn thỏa, nếu nhất định phải trút giận, sắp tới sẽ có một nhóm tân binh đến, tôi không ngại để ông đi làm huấn luyện viên cho bọn họ.”

Tần Phong nghe được lời này, nghĩ thầm cũng không phải không thể, nhưng tới đó bắt nạt một nhóm tân binh, chẳng phải là có chút quá đáng sao?

Vẫn là Tần Sương lên tiếng: “Ba ơi, bà không cần tức giận như vậy, sau này con sẽ đòi cả vốn lẫn lãi mối thù này. Đến lúc đó mọi người cứ chờ đợi tin tức tốt là được, hơn nữa lần này bọn hắn đã hao tổn hơn hai trăm người, nghĩ mà xem, chính bọn họ mới là người nên tức giận.”

“Không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn bị tổn thất nặng nề, cho nên vì sao chúng ta phải tức giận?”

“Hơn nữa lần này con bị thương cũng không phải là vô ích, ba xem, Kinh Đô một lúc bắt được nhiều người xấu như vậy, cũng đủ khiến cho đối phương đau lòng hộc máu.”

Tần Sương nói lời này là hoàn toàn chính xác, bởi vì ám sát cô, không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn tổn thất nặng nề, người chịu trách nhiệm lên kế hoạch vụ việc này đã âm thầm trốn về nước, chờ đợi sự trừng phạt từ cấp trên.

Không ai nghĩ rằng một cô bé học còn đang đại học lại có thể khó đối phó như vậy.

“Con gái, những người này ức h.i.ế.p người khác quá đáng, từ nay về sau chúng ta sẽ sắp xếp mười người âm thầm bảo vệ con. Con không thể từ chối. Hiện tại con rất quan trọng, chúng ta đều đang chờ đợi những nghiên cứu phát minh của con, lần này là chúng ta chủ quan, vì vậy con không thể từ chối.”

Sau khi Tần Sương nghe được bên cạnh mình sẽ có rất nhiều người âm thầm bảo vệ, cô có chút đau đầu, như vậy, khi cô muốn bí mật lấy vài thứ từ trong không gian ra sẽ rất bất tiện.

Nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của ba mình, cô lại không thể từ chối được, chỉ có thể thở dài trả lời: “Được rồi, mọi người cứ sắp xếp vậy đi.”

Cùng lắm sau này cô cố gắng không lấy đồ ra là được.

Hơn nữa có không gian sẵn ở đây, muốn né tránh những người đó vài phút cũng không có gì khó khăn.

Tần Phong thấy con gái đồng ý, lúc này mới cười nói: “Thế mới đúng chứ, những người này sẽ chỉ âm thầm bảo vệ con, sẽ không làm chậm trễ công việc của con đâu.”

“Nhưng việc di dời mộ phần của mẹ con không thể đợi thêm được nữa. Ba sẽ xin nghỉ vài ngày trở về chỗ mấy người bà ngoại con một một chuyến để bàn bạc chuyện này, chờ khi vết thương của con bình phục, lại đi đến Hải Thành tế bái là được, con thấy thế nào?”

Tần Sương nghe được lời này, cảm thấy không trở về có phải là không tốt lắm, dù nói thế nào thì đó cũng là mẹ ruột của nguyên chủ,

Loading...