Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:22:30
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vợ mình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Hoắc Đình Châu đành phải thỏa hiệp nói: “Vậy sau này anh sẽ xin nghỉ vài ngày để đi cùng em, chỉ nói là anh đi ra ngoài thư giãn với em thôi, như vậy được chưa?”

“Ha ha, chồng ơi, anh thật là tốt. Em yêu anh c.h.ế.t mất, em hôn một cái nào.”

Hoắc Đình Châu cảm nhận được tình yêu của vợ, nghĩ đến vết thương của cô vẫn chưa lành, anh cũng đành bất lực nói: “Em đừng khêu gợi anh nữa, cẩn thận lát nữa anh không khống chế được mà ăn thịt em đấy.”

Đã mấy ngày nay, anh không gần gũi với vợ, vốn đã cảm thấy rất khó chịu rồi, nếu cô lại còn khêu gợi, anh chắc chắn sẽ phải đi tắm.

Tần Sương nhìn thấy bộ dạng không thể kiềm chế nổi của anh, cũng cười nói: “Em chỉ bị mấy vết thương nhỏ, sẽ không cản trở chúng ta sinh con, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút là được, chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Trên trán Hoắc Đình Châu nổi đầy gân xanh, cuối cùng bị vợ quấn lấy, không còn cách nào khác đành phải cẩn thận ăn một bữa thịt.

Sau khi đổ mồ hôi đầm đìa, hai người chìm vào giấc ngủ say.

Trời vừa tờ mỡ sáng, Hoắc Đình Châu đã mặc quần áo chỉnh tề quay lại quân đội, trước khi lên đường còn hôn vợ mình một cái.

Nhìn cô ngủ rất yên bình, lúc này trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc rời khỏi nhà.

Đường Mẫn thức dậy rất sớm đi chợ mua một con gà mái và hai con chim bồ câu, từ sáng sớm đã cùng bảo mẫu nấu điểm tâm.

Trong nhà có người còn phải đi làm, hôm nay bọn trẻ cũng phải đi học trở lại, sáng tối chỉ về nhà thoáng qua một cái, trong nhà chỉ còn lại ba người bảo mẫu cùng Đường Mẫn và Tần Sương.

Tần Sương thức dậy, thấy đã hơn bảy giờ sáng, cô chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi mới đi xuống lầu gọi: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu?”

Đường Mẫn đang trông chừng canh bồ câu trong phòng bếp, nghe được tiếng con dâu gọi, trực tiếp trả lời: “Mẹ đang ở trong bếp, có phải con đói bụng rồi không? Con đi vào phòng ăn chờ một chút, mẹ tới ngay đây.”

Tần Sương vận động gân cốt một chút, vừa ngồi xuống bàn ăn, Đường Mẫn đã bưng bữa sáng tới.

“Mau ăn đi, canh bồ câu vừa mới ra khỏi nồi, con uống nhiều một chút, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Khá hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa con không cần uống thuốc nữa. Mẹ cũng nên ăn một ít đi. Vất vả cho mẹ đã nấu cơm cho con.”

Đường Mẫn cười nói: “Không vất vả, mẹ chỉ thích nấu ăn cho mọi người thôi. Gần đây con đã gầy đi rất nhiều, ăn nhiều một chút nhé.”

Nhìn thấy mẹ chồng đối xử tốt với mình như vậy, Tần Sương cảm động nói: “Mẹ ơi, Đình Châu và con đã bàn bạc rồi, từ bây giờ bắt đầu chuẩn bị mang thai, con nghĩ mẹ sắp lên chức bà nội rồi, mẹ có vui không?”

Hai mắt Đường Mẫn sáng lên: “Thật sao? Bây giờ sinh con có làm chậm trễ việc của con không?”

“Không đâu, trong lòng con đã có tính toán, thời điểm bận rộn còn ở phía sau, tranh thủ bây giờ còn chưa bận quá thì sinh con, dù sao sớm muộn gì cũng phải sinh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-342.html.]

Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này cô đã lén uống thuốc đa bào thai trong trung tâm thương mại, sinh nhiều con một lần cho xong, sau này cô sẽ không có nhiều thời gian để sinh con.

Hơn nữa, sắp thực hiện kế hoạch hóa gia đình, đến lúc đó với chức vụ của người đàn ông nhà mình, chắc chắn sẽ không thể sinh con, trừ khi anh không muốn là công việc hiện tại nữa.

“Đứa trẻ ngoan, vất vả cho con rồi. Chờ các con có con, mẹ sẽ ở nhà chăm sóc đứa trẻ cho các con, con con cứ yên tâm phát triển sự nghiệp của mình.”

“Nhưng Đình Xuyên cũng đã trưởng thành rồi, con nói tại sao nó lại không có đối tượng vậy? Mẹ vừa nói muốn cho nó đi xem mắt, nó đã bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, thật sự khiến mẹ lo lắng c.h.ế.t mất.”

Tần Sương nuốt canh bồ câu trong miệng, cười nói: “Mẹ ơi, chuyện duyên phận này không thể sốt ruột được, biết đâu cô con dâu tương lai của mẹ đang trên đường đến.”

“Nhà chúng ta không kén chọn hoàn cảnh gia đình,, nhưng bản thân cô gái đó không thể quá tầm thường, hơn nữa nhân phẩm mới là quan trọng nhất.”

“Mặc dù con là con dâu trưởng của nhà họ Hoắc, nhưng gia đình hòa thuận mới là điều quan trọng nhất, đặc biệt là gia đình đối phương phải hiểu lý lẽ, con không muốn Đình Xuyên lấy vợ rồi lại sống không hạnh phúc, cho nên nhân duyên tốt không thể ép buộc được, hầu hết những người đi xem mắt đều là bị người khác không thích, mẹ nghĩ theo hướng này sẽ có thể vui vẻ hơn nhiều.”

Đường Mẫn nghe vậy suy nghĩ lại thấy cũng đúng, mặc dù con trai út không ưu tú bằng con trai lớn nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn là rất tốt.

Có con dâu lớn giúp đỡ chọn lựa, trong nhà chắc chắn sẽ không có một yêu tinh phá nhà vào cửa.

Nghĩ đến hàng xóm xung quanh cưới về mấy người con dâu thông qua xem mắt, đúng là không có mấy người tốt lành.

Không phải bản thân không có năng lực, thì chính là cả nhà toàn người thân cực phẩm, xem ra chuyện này chỉ có thể đợi duyên phận thôi.

“À đúng rồi, sáng hôm nay có một người tên là Ngô Địch gọi điện thoại tới nhà, đợi lát nữa con ăn xong thì gọi lại cho cậu ta, cậu ta nhắn cứ nói vậy là con sẽ biết.”

Khi Tần Sương nghe được là Ngô Địch gọi điện thoại tới, nghĩ thầm sẽ không phải là nguồn cung cấp hàng hóa bị cắt đứt đấy chứ.

“cCn biết rồi mẹ, những đứa trẻ đó đều là trẻ mồ côi, là trợ thủ đắc lực do một tay con bồi dưỡng. Ở bên phía Hắc Tỉnh còn có mười mấy đứa trẻ, con đã cho người chăm sóc, chờ mấy đứa trẻ này lớn lên, con có thể nằm ở nhà không cần làm gì chỉ đếm tiền là được rồi.”

Đường Mẫn cười nói: “Con đó, bên đó người chăm sóc bọn họ có đáng tin cậy không? Nếu không thì nhờ ba con gọi điện thoại cho đồng đội của ông ấy giúp đỡ chăm sóc bọn họ.”

“Thật ra thì cũng không đáng tin cậy lắm. Chỉ là hiện tại con không quen biết nhiều người. Gần đây con bận rộn quá nên không gọi điện thoại qua bên kia được. Nếu không phải không có cách nào, con đã muốn đưa mấy đứa trẻ đó về bên này nuôi dạy rồi.”

Cô không có ở đó, thực sự không biết tình hình bên đó thế nào, nếu anh chàng Phong Tứ kia để ý một chút thì không sao, nhưng nếu anh ta bận rộn việc buôn bán của mình thì thật sự có chút lo lắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đường Mẫn nghe xong, suy nghĩ một chút: “Hay là con treo bảng hiệu trại trẻ mồ côi cho một ngôi nhà lớn ở đây rồi đa mấy đứa trẻ đó về đây có được không? Ở dưới tầm mắt chúng ta, ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc được.”

“Như vậy có ổn không? Có gây phiền toái cho ba mẹ quá không? Hơn nữa, bọn họ là trẻ mồ côi, nhưng thực ra là mấy đứa trẻ khá ngoan ngoãn mà con lựa chọn, giữ lại bồi dưỡng sau này sẽ sử dụng.”

“Chuyện này cũng dễ, chẳng phải con có rất nhiều nhà sao? Đến lúc đó, chọn một nơi làm trại trẻ mồ côi, chúng ta sẽ thuê người trông coi. Về phần những đứa trẻ giỏi giang, chúng ta sẽ giành một khu nhà riêng để bồi dưỡng, như vậy vừa làm được việc tốt, vừa không cản trở việc đào tạo người.”

Tần Sương vừa nghe nói có thể làm như vậy được, tâm trạng lập tức dễ chịu hơn rất nhiều: “Con cảm thấy cách làm mà mẹ nói đúng là rất tốt, nhưng đăng ký cho những đứa trẻ kia có phiền phức lắm không?”

Loading...