Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:42
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ quá trình Tần Sương không hề nói một lời nào, nghĩ thầm không biết mình là vận khí gì, đi đến đâu cũng có thể gặp phải người xấu, thật sự là thần kỳ.

Ở phía bên kia, Trương Trạch đợi bọn họ rời đi rồi giao con trai cho hàng xóm nhờ chăm sóc giúp, sau đó dẫn theo các nhân viên cảnh vệ và binh lính trong khu nhà trực tiếp trở về nhà.

Vè phần Trương Đại Ny đã bị trói lại cho người canh giữ, Trương Trạch vừa vào nhà đã nhìn thấy con dâu đang ăn vụng thịt lợn kho tàu ở trong nhà, một miệng dính đầy dầu mỡ.

Anh ta lại nghĩ đến đứa con trai lớn của mình gầy gò như que củi, cảm thấy mình không phải là một người ba tốt.

Sử Lai Đệ nhìn thấy một lúc lại có nhiều người đến nhà như vậy, cũng vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cười nói: “Lão Trương, sao anh lại về nhà vào lúc này?”

“Ha ha, nếu không phải tôi về nhà vào lúc này, tôi cũng không biết cô lại lén lút ăn ngon như vậy.”

Sử Lai Đệ cười xấu hổ: “Cái này là em phải cố gắng ăn thôi, nếu không sẽ không có sữa cho Tiểu Bảo bú, xem anh nói gì kìa.”

Thấy đứa con trai hai tuổi vẫn đang b.ú sữa mẹ, được chăm sóc tới mập tròn, anh ta tự hỏi, tại sao trước đây mình lại mù mắt như vậy?

Lúc trước người mai mối giới thiệu người phụ nữ này đã nói rất hay. Anh ta nghĩ rằng con trai lớn của mình đúng là rất cần một người mẹ chăm sóc cho nên mới cưới cô ta về.

Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, lúc trước khi sinh Đại Bảo, vợ anh cũng đã lớn tuổi. Sau này, người phụ nữ này lại sinh cho anh ta một đứa con trai, anh ta vô cùng vui mừng.

Kết quả anh ta chỉ là kẻ đổ vỏ, nuôi con hoang của người khác, lại để cho con ruột của mình suýt chút nữa bị người ta bỏ đói đánh chết.

“Các anh tới đây, dẫn Sử Lai Đệ đi, nhất định phải hỏi ra được tên gian phu kia đang ở đâu. Ngoài ra, các anh kiểm tra trong nhà giúp tôi xem có vật gì nguy hiểm không. Nếu có phải dọn dẹp sạch sẽ, tôi tới phòng làm việc trước xem có bị mất thứ gì không.”

Nhân viên cảnh vệ gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, thủ trưởng. anh cũng đừng quá khó chịu. Chuyện này không liên quan gì đến anh, chúng tôi đều nhìn thấy được.”

“Được rồi, trong lòng tôi biết rõ. Bây giờ việc bắt giữ người là rất quan trọng.”

Sử Lai Đệ nhìn thấy có người tới muốn bắt mình, cũng có chút chột dạ hét lên: “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Trương Trạch, anh có ý gì?”

“À, có ý gì àì? Đợi lát nữa cô sẽ biết, còn có đứa con hoang kia nữa, cũng mang đi cùng luôn.”

Đứa con trai anh ta yêu thương suốt hai năm lại không phải là con của mình, nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng.

Lúc này có lẽ Tiểu Bảo cũng bị dọa sợ, khóc lớn kêu gào: “Con muốn tìm... Ba, con muốn... ba... vĩ đại, ba này... xấu.”

Trương Trạch nghe nói như thế, cười ha ha: “Hay cho một người ba vĩ đại. Sử Lai Đệ, cô giỏi lắm. Tôi sẽ bắt cô phải trả giá thật đắt, đưa đi.”

Sử Lai Đệ nghe con trai nói xong lời này, lập tức biết mọi chuyện hỏng rồi: “Trương Trạch, anh không thể bắt tôi, tôi là vợ của anh, nếu tôi xảy ra chuyện, anh cũng chạy không thoát.”

“Ồ, không cần cô lo lắng, Trương Trạch tôi đầu đội trời chân đạp đất, cùng lắm là cởi bộ quân phục này về nhà làm ruộng, tôi cũng kiên quyết không bao giờ để đám người xấu xa các cô phá hoại đất nước của chúng tôi, cô yên tâm đi đi!”

Sau đó, mặc kệ Sử Lai Đệ có giãy giụa thế nào cũng bị người ta dùng vũ lực đè xuống mang đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-346.html.]

Sau khi lục soát kỹ lưỡng trong nhà một lần, thực sự đã phát hiện mấy bao thuốc nổ chưa được dẫn nổ ở các góc khuất.

Mọi người nhìn thấy kết quả này, ai nấy đều bị dọa sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Phía bên này Trương Trạch đang ở trong phòng làm việc, sau khi kiểm tra một hồi, phát hiện chỉ mất một số đồ vật có giá trị, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, bình thường anh ta luôn để tài liệu qua trọng ở văn phòng trong quân đội, nếu thật sự để lộ tin tức quan trọng, anh ta c.h.ế.t vạn lần cũng không hết tội.

“Thủ trưởng, bên trong và bên ngoài nhà anh đã bị đặt rất nhiều thuốc nổ. Việc này rất nghiêm trọng, nếu như những nhà khác cũng có, một khi phát nổ thì anh cũng biết hậu quả rồi. Bây giờ chúng ta nên nhanh chóng cử người đến kiểm tra từng nhà, nếu để phát nổ hậu quả sẽ rất tồi tệ.”

Trương Trạch nghe vậy, cũng sợ hãi nói: “Anh mau gọi điện thoại cho tư lệnh Hoặc, yêu cầu ông ấy phái người tới kiểm tra từng nhà ngay lập tức.”

Nhân viên cảnh vệ: “Tôi đi ngay bây giờ.”

Trương Trạch nghĩ tới bởi vì mình sơ suất mà suýt chút nữa đã làm nổ tung toàn bộ khu nhà quân đội, cả người anh ta toát mồ hôi lạnh.

May mà con trai anh ta đã chạy ra ngoài kịp thời, sau này nhất định phải đối xử tốt với con trai một chút. Cậu bé thực sự là ngôi sao may mắn của anh ta.

Tuy nhiên, sau khi trải qua sự việc này, sự nghiệp đời này của anh ta cũng coi như là đã kết thúc, vừa nghĩ tới sau này sẽ phải rời khỏi chỗ này, anh ta đã vô cùng buồn bã.

Nhưng anh ta cũng biết, chỉ có mình chủ động xuất ngũ, mới có thể đổi lại được một công việc ổn định, hơn nữa anh ta vẫn còn một đứa con trai, không thể nào gục ngã.

Sau này, khi Hoắc Viễn Quân và Hoắc Đình Châu đích thân dẫn đội trở về khu nhà, người trong khu nhà mới ý thức được sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào.

Trước tiên Hoắc Đình Châu trở về nhà, kiểm tra kỹ lưỡng nhà của mình một vòng, thấy không có thuốc nổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Tần Sương biết được kết quả, cô lập tức mua một thiết bị dò tìm chất nổ trong trung tâm thương mại, đưa cho Hoắc Đình Châu rồi nói: “Dùng cái này kiểm tra rất thuận tiện. Một khi phát hiện ra chất nổ, nó sẽ cảnh báo. Trong nhà có em rồi, anh mau đi giúp các nhà khác đi.”

Hoắc Đình Châu nhận lấy dụng cụ, hôn lên trán vợ một cái: “Cảm ơn vợ, xong việc anh sẽ sẽ trở về.”

“Đi nhanh đi, kiểm tra sớm kết thúc sớm, còn nữa, phải hỏi đứa trẻ kia một chút, xem thằng bé có quên nói gì không.”

“Được, anh biết rồi, em đi về nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Đình Châu đưa vợ về phòng, sau đó cầm lấy dụng cụ đi tìm ba mình.

Hoắc Viễn Quân nhìn thấy con trai mang theo một thứ đồ kỳ lạ đi tới, cũng nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Sương Sương đưa cho con một dụng cụ kiểm tra chất nổ. Cô ấy nói chỉ cần dụng cụ này tiếp xúc với những thứ liên quan tới chất nổ, thuốc s.ú.n.g thì sẽ báo động nhắc nhở.”

Hoắc Viễn Quân: “Con bé mới phát minh ra à? Làm ra khi nào?”

“Con cũng không biết, ba cũng không phải không biết. Cô ấy cô ấy muốn làm gì, rất nhanh sẽ có thể làm được.”

Vợ anh thường mày mò những thứ nhỏ nhặt, bên phía sở nghiên cứu khoa học thì không nói, ngay cả trong nhà rất nhiều thiết bị điện cũng đều bị cô cải tiến, cho nên việc làm ra thứ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đương nhiên, chỉ có trong lòng anh biết rõ dụng cụ này nhất định là vợ anh mua tạm ở trung tâm thương mại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Toàn bộ khu nhà có không ít người sinh sống, một khi có một ngôi nhà phát nổ bốc cháy, những ngôi nhà khác cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Loading...