Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:45
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương lắc đầu: “Không được đâu, hiện tại em sống ở chỗ này mới là an toàn nhất. Gần đây đã xảy ra chuyện, có người đang để mắt tới em, nếu không em sẽ không phải ngay cả trường học cũng không đi.”

“Cái gì? Em bị người để mắt tới? Ai?”

“Không sao đâu, những người nên bắt đều đã bị bắt hết rồi, chỉ là trước đó em bị thương nhẹ, nên ở chỗ này có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút. Đợi lát nữa về nhà cũ, anh tuyệt đối đừng nói với ông bà, để bọn họ phải lo lắng.”

Tần Sương vốn không muốn nói ra, nhưng nghĩ đến về bên kia chắc chắn sẽ có món ăn mình thích.

Bình thường cô thích ăn cay, nhưng bây giờ lại không thể ăn được, cho nên sau khi về nhà nếu ông bà có hỏi tới, cô chỉ có thể nói dạo gần đây dạ dày của mình không tốt, nếu không chắc chắn sẽ khiến mọi người phải suy nghĩ nhiều.

Dương Minh Thần nghe được cô bị thương, cau mày nói: “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao em bị thương mà không nói cho chúng ta biết? Trước đó có phải em luôn ở bệnh viện không?”

Tần Sương trả lời: “Vâng, chuyện lần này có chút nghiêm trọng, em không nói cho anh biết, bởi vì sợ những người kia chó cùng rứt giậu ra tay với người nhà mình, cho nên anh đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ em đã ổn rồi, bồi dưỡng cơ thể khoẻ lại là có thể quay lại trường học.”

“Cho nên lát nữa về nhà cũ, nếu ông bà hỏi sao em không ăn cay thì cứ nói là gần đây dạ dày của em không tốt, miễn cho bọn họ tuổi tác đã cao còn phải lo lắng cho em mà ngủ không ngon.”

Tần Sương vốn không nghĩ sẽ về gặp ông bà sớm như vậy, nhưng anh cả đã đến tận cửa đón cô, cho nên chỉ có thể đi một chuyến.

Khi Dương Minh Thần nghe nói như thế, đã biết vết thương của em gái vẫn chưa lành.

“Vết thương có nghiêm trọng không? Với thân thủ của em, có lẽ là rất khó để người khác làm bị thương, có phải là lần này kẻ địch rất lợi hại không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Người khác có thể không biết, nhưng người trong nhà bọn họ biết rất rõ thân thủ và thân phận của em gái.

Có thể làm cho em gái phải đến bệnh viện, đối phương chắc chắn không phải hạng tầm thường.

“Lần này là do em chủ quan, đối phương trực tiếp huy động mấy chục người vây đánh em, nếu không phải em luôn mang theo vũ khí bên người, đúng là đã sớm tìm Diêm Vương uống trà rồi.”

“Cũng may, bởi vì thân phận những người đó bị bại lộ, lần này bắt được rất nhiều người, cũng có thể coi là chuyện tốt.”

“Ít nhất chúng ta triệt phá được rất nhiều hang ổ đặc vụ của địch, cũng bắt giữ mấy nhân vật quan trọng trong các cơ quan.”

“Nơi này có rất nhiều người là con lai năm đó ở lại, cho nên chúng ta mới rất khó phát hiện thân phận của bọn họ.”

“Được rồi, không nói những người này nữa, thời gian cũng đã muộn rồi, em đi lên lầu thay quần áo, chúng ta về nhà cũ ăn cơm đi.”

Dương Minh Thần gật đầu: “Được, em cứ đi đi, anh đợi em.”

Tần Sương lên lầu thay một bộ quần áo rộng rãi, chào mẹ chồng một tiếng, sau đó ba người lái xe về nhà cũ.

Dương Minh Thần đến bằng xe buýt, dù sao không thể thường xuyên sử dụng xe ô tô công cho mục đích cá nhân.

Với vị trí hiện tại của anh ấy, vẫn chưa được cấp xe ô tô chuyên dụng, cho nên lúc không cần dùng xe, anh ấy không phải đạp xe đạp đi làm thì chính là ngồi xe buýt.

Bên phía nhà cũ nhà họ Dương biết được vợ chồng Tần Sương sắp tới, mọi người đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Tần Sương đi đến hợp tác xã cung tiêu mua một ít quà tặng, sau đó ba người mới lái xe về nhà.

Sau đó vừa xuống xe, bà lão đã vui vẻ bước tới nói: “Quai Bảo về rồi à? Mau đến đây để bà nội nhìn xem, dạo này con gầy quá. Có phải cháu ăn không được không? Đình Châu đã chăm sóc cháu thế nào?”

“Bà nội, cháu không ốm đâu, bà chỉ cảm thấy vậy thôi. Gần đây bà và ông nội vẫn khoẻ chứ?”

“Khoẻ, khoẻ, ông nội cháu và bà rất khỏe, chỉ là lâu rồi không gặp cháu, có hơi nhớ cháu. Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện. Bác gái của cháu đã nấu rất nhiều món cháu thích, đợi lát nữa cháu phải ăn nhiều một chút.”

Tần Sương cười nói: “Vâng, vất vả cho bác gái rồi.”

Biết được tối nay Tần Sương sẽ tới, những người có thể về được đều đã trở về, Dương Minh

Diệu nhìn thấy em gái mình thì vui vẻ nói: “Gần đây em học tập thế nào? Học chuyên ngành có khó không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-348.html.]

“Vẫn tốt, em đã tự học xong hết toàn bộ chương trình đại học. Qua vài ngày nữa em sẽ thi tốt nghiệp, sau đó sẽ đăng ký học cao học, anh cần phải cố gắng lên.”

Dương Minh Trạch nghe được em gái mình sắp tốt nghiệp, lập tức cảm thấy giống như bị một vạn kích đ.â.m vào.

“Em là quái vật sao? Có thể chừa lại một con đường sống cho phàm nhân chúng ta không? Chúng ta còn chưa học xong kiến thức năm thứ nhất mà em đã sắp tốt nghiệp rồi. Thật là không công bằng!”

“Tiểu tử thối, em gái của con vốn đã rất lợi hại, hai người các con là anh trai mà bị em gái vượt mặt, không biết xấu hổ.” Bà nội tự hào nói

Dương Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu: “Em gái con là cấp bậc học bá, con và em tư không đủ tài giỏi, cũng may là chuyên ngành bọn con chọn không quá khó, chương trình học y mới thật sự là khó. Những tài liệu chuyên ngành đó không chỉ không chỉ phải học mà còn phải thuộc lòng tất cả, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, cũng không biết những người kia suy nghĩ như thế nào, đầu óc phát triển tới mức nào.”

Nghĩ đến chuyện bạn cùng phòng ký túc xá suốt ngày ôm sách đi tới đi lui, lúc ăn cơm cũng phải học thuộc lòng, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng.

Tần Sương nghe nói như vậy cũng cười nói: “Thuyết phục người ta học y giống như sấm sét đánh xuống. Ngành này của bọn họ mà không có sáu năm tích lũy kiến thức chuyên ngành và thực tập lâm sàng, em cũng không dám đến bệnh viện để bọn họ chữa trị cho mình.”

“Mà dạo này mấy cửa hàng của các anh em thế nào rồi?”

“Vốn dĩ em đang định lúc nào đó đi xuống phía nam xem mấy nguồn cung cấp hàng hóa, nhưng gần đây không có thời gian đi, chỉ có thể đợi đến nghỉ hè rồi lại nói.”

Khi Dương Minh Huy vừa nhắc tới chuyện kinh doanh, cũng lên tiếng nói: “Vẫn là em gái lợi hại, chế độ hội viên mà em thành lập quả thực không chi thu hút rất nhiều khách hàng, mà cả những khách hàng cũ cũng không muốn đi nơi khác tiêu tiền, dù sao điểm tích lũy nhiều còn có thể đổi đồ dùng, các cửa hàng khác không có phúc lợi này.”

“Còn quán cà phê của anh, trang thiết bị vẫn hơi kém một chút, em gái có con đường nào lấy cho anh hai cái máy pha cà phê tốt hơn không? Anh hai sẽ không lợi dụng em đâu, sẽ bỏ tiền ra mua.”

Tần Sương gật đầu: “Được, anh đã học hết kỹ năng pha cà phê mà em truyền cho anh trước đây chưa? Để nhân viên phục vụ ký hợp đồng ít nhất một năm, kẻo bọn họ học được kỹ thuật lại nhảy sang nơi khác cạnh tranh ngược lại anh.”

“Hơn nữa, trước đó em cũng đã nói rồi, nếu gặp được một quản lý cửa hàng phù hợp thì sẽ chia cho bọn họ mấy phần trăm cổ phần của cửa hàng, như vậy bọn họ không chỉ làm việc chăm chỉ hơn mà cho dù các anh không có mặt ở đó, người ta cũng sẽ trông coi cửa hàng thật tốt, dù sao chỉ cẩn liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ sẽ coi như là việc kinh doanh của mình mà làm.”

“Tiền là kiếm không hết cũng xài không hết, không cần để ý chút tiền nhỏ kia, phải nhìn xa một chút.”

“Ngoài ra, em cũng đang có ý định lấn sân sang lĩnh vực bất động sản. Nếu các anh có hứng thú, cũng có thể đầu tư đóng cổ phần. Dù sao hiện tại chất lượng cuộc sống đã dần tốt hơn, mọi người cũng bắt đầu tận hưởng cuộc sống.”

“Em chuẩn bị xây dựng một khu dân cư đầy đủ tiện nghi và một khu biệt thự phức hợp, đồng thời có các dự án cao cấp, trung bình và bình dân.”

Dương Minh Diệu nghe được cô đang muốn xây nhà, hai mắt sáng lên nói: “Anh muốn tham gia. Vừa hay chuyên ngành của anh chính là thiết kế xây dựng, em gái cũng không thể bỏ rơi anh. Mặc dù anh không có nhiều tiền, em gái xem xét rồi cho thế nào cũng được, chủ yếu là vì anh muốn thực hành những kiến thức đã học được.”

“Được rồi, anh, anh cũng có thể hỏi các bạn học của anh xem bọn họ có muốn thực tập không. Chỉ cần nhân phẩm không tệ thì đều có thể đến chỗ này kiếm chút tiền tiêu vặt. Tuy nhiên, em muốn thành lập đội xây dựng của riêng mình, đội của người khác không bao giờ dùng tốt bằng đội của mình.”

“Hơn nữa, việc xây dựng luôn đi kèm những rủi ro, đến lúc đó vẫn cần phải đào tạo kiến thức an toàn cho người của mình một chút rồi mới yên tâm để người ta làm việc. Nếu anh ba có thời gian có thể giúp em liên hệ với những nhân tài trong lĩnh vực này.”

Dương Minh Diệu gật đầu: “Được, anh cũng có quen biết với mấy quản đốc nhỏ. Nếu bọn họ họ đồng ý làm lớn, anh sẽ liên lạc với em. Nhưng địa điểm văn phòng em đã chuẩn bị chưa?”

Tần Sương lắc đầu: “Em vẫn chưa nghĩ tới, gần đây trong tay có hơi nhiều việc, đang nghĩ đến việc thuê nhà của người khác, em vẫn thích mua đất để tự mình xây dựng tòa nhà tập đoàn, nghe nói gần đây chính phủ sẽ bán đấu giá một số mảnh đất, sau này em sẽ dẫn các anh đi xem một chút, nếu thấy phù hợp thì sẽ mua lại.”

Hoắc Đình Châu nghe vợ mình lại muốn mua thêm một mảnh đất, cũng cười nói: “Không phải trong tay em còn có hai mảnh đất sao? Vẫn không đủ dùng sao?”

“Không đủ, em đã nhờ cậu của em mua đất và bất động sản ở bên phía Hải Thành giúp em. Bây giờ giá đang rẻ, nếu bỏ lỡ khoảng thời gian này, sau này sẽ chỉ càng ngày càng đắt đỏ, sau này em muốn trở thành nữ cường nhân giàu nhất đất nước, đảm bảo sẽ nuôi anh trắng trắng mập mập.”

Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Xem ra anh chỉ có thể miễn cưỡng ăn cơm mềm* thôi.”

*Ăn cơm mềm: Đàn ông ăn bám vợ.

Mấy người trò chuyện về công việc kinh doanh một lúc thì bà lão đã gọi bọn họ vào phòng ăn cơm.

Tần Sương nhìn thấy một nửa đồ ăn trên bàn là món cô thích nhất, giờ phút này trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, chỉ là đáng tiếc hôm nay không ăn được.

“Hôm nay bà nội và bác gái đã vất vả nấu bữa cơm này, nhưng gần đây dạ dày của cháu không tốt, cho nên hôm nay chỉ có thể ăn chút gì đó thanh đạm, chỉ trách cháu quên nói cho hai người biết.”

Bà lão nghe nói dạ dày của cháu gái không tốt, cũng lo lắng hỏi: “Tại sao dạ dày của cháu lại không tốt rồi? Cháu đã đi khám bác sĩ chưa?”

“Bà nội, cháu đã đi khám rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ tốt thôi. Chúng ta mau ngồi xuống ăn cơm đi, cháu tuỳ tiện ăn một chút là được. Chờ lần sau cháu có thời gian trở về, cả nhà chúng ta sẽ ăn đồ nướng, vừa hay thời tiết đang ấm dần lên, đến lúc đó ăn ở ngoài sân rất thích hợp.”

Loading...