Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:47
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được, được, nếu cháu thấy không khỏe thì cứ ăn chút gì đó thanh đạm đi. Chờ cháu được nghỉ hè lại đến đây. Bà nội ở nhà không có việc gì làm, đến lúc đó muốn ăn đồ nướng thì cứ nói với bà nội, bà nội sẽ chuẩn bị.”

Tần Sương cười nói: “Cháu biết rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Dương Minh Thần biết em gái mình bị thương, lấy một bát canh gà đưa cho Tần Sương: “Em gái, ăn nhiều canh một chút, tốt cho dạ dày.”

“Vâng, cám ơn anh.”

Tần Sương được anh trai chăm sóc thì rất cảm kích, nhưng lại sự mình sẽ bị lộ tẩy, để cho bà nội biết chuyện mình bị thương, ban đêm sẽ lo lắng không ngủ được.

Hoắc Đình Châu ngồi bên cạnh vừa gắp đồ ăn cho vợ vừa trò chuyện với mấy người anh vợ những chuyện vặt gần đây.

Khi mọi người ăn xong bữa cơm này thì đã là hơn 7 giờ tối.

Bởi vì hôm nay cả nhà đều tụ tập đông đủ, cho nên mấy người đàn ông trưởng thành đều uống hơi nhiều rượu.

Bởi vì gần đây Hoắc Đình Châu có rất nhiều việc phải làm, buổi tối chỉ có thể uống một ly rượu trắng, không uống nhiều được.

Bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, trên người vợ anh còn đang bị thương, không thể uống quá nhiều, ban đêm còn bắt vợ phải chăm sóc anh.

Sau đó, hai người tạm biệt mọi người trong nhà họ Dương, Tần Sương vẫy tay, một chân đạp ga lái xe ra ngoài.

Nhìn theo bóng xe rời đi, lúc này Dương Minh Thần mới đỡ ông bà nội nói: “Chúng ta trở về đi. Em gái rảnh rỗi sẽ trở về thăm ông bà.”

Đôi vợ chồng già nghe được lời cháu trai lớn, nghĩ thầm bọn trẻ đều đã lớn, đều bận rộn với công việc của mình, sau này thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ngày càng ít đi.

Sau đó mấy người quay người đi vào nhà, đóng cửa chính lại.

Phía bên này Hoắc Đình Châu thấy vợ lái xe nhanh như vậy, bất đắc dĩ nói: “Vợ ơi, em lái chậm thôi. Gần đây sẽ không có ai tìm em gây phiền phức đâu. Dạo này cục Công an trực 24/24, em lái xe chậm một chút.”

Tần Sương thả lỏng chân: “Không phải sợ có người tới tìm em gây phiền phức, mà là em cảm thấy có chút đầy bụng, giống như là sắp tới tháng, cho nên sốt ruột muốn về nhà.”

Hoắc Đình Châu nghe được vợ mình sắp tới tháng, lại có chút thất vọng nói: “Đứa bé vẫn chưa đến với chúng ta sao? Chẳng lẽ là anh không đủ cố gắng?”

“Anh nghĩ cái gì vậy? Đứa trẻ có đến hay không là do duyên phận, cứ thuận theo tự nhiên. Anh cho rằng mình là tay b.ắ.n tỉa cừ khôi, bách phát bách trúng sao?”

Hoắc Đình Châu ngượng ngùng cười: “Xem ra anh phải cố gắng hơn mới được, anh nghĩ con của hai chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu, đặc biệt là con gái nhỏ giống em, chắc chắn sẽ là một chiếc áo bông nhỏ đáng yêu.”

Tần Sương bĩu môi, “Anh suy nghĩ nhiều quá, từ nhỏ em đã là một cái áo bông nhỏ thủng lỗ, cho nên anh đừng mơ mộng hão huyền quá.”

Khi còn nhỏ cô đã không ít lần làm cho ba mình phải đau đầu, mặc dù thuở nhỏ cô đã không có được tình thương của mẹ, nhưng lại có đầy đủ tình thương của ba.

Ba cô vừa làm ba, vừa làm mẹ, sợ cô trở thành đứa trẻ ăn chơi giống như những nhà khác, nên từ khi cô còn nhỏ, ông ấy đã tự mình dạy dỗ, thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê nhiều giáo viên nổi tiếng về dạy cô.

Tuy nhiên, hồi nhỏ cô có hơi nổi loạn, không ít lần làm cho ba cô phải đau đầu. Bây giờ nghĩ lại tuổi thơ của mình, cô cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Thật sự là vất vả cho ông lão nhà mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-349.html.]

“Vợ ơi, nếu bây giờ em thấy không khỏe thì để anh lái xe cho. Anh không uống nhiều rượu sẽ không có gì đáng ngại.”

Tần Sương lắc đầu: “Không cần đâu, sắp về tới nhà rồi, uống rượu không nên lái xe, an toàn là trên hết, biết không?”

“Vâng, vâng, anh biết rồi.”

Không bao lâu sau, hai người đã về đến nhà, lập tức đi ngủ sớm.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm đó Tần Sương rốt cuộc không nhịn được nói với Hoắc Đình Châu: “Khi nào anh mới có thể nghỉ phép? Ngày mai thi xong em muốn đi báo thù. Nếu anh không có thời gian, em sẽ đi một mình.”

Gần đây cô nhàn rỗi đến mức cả người đều muốn mọc lông, hơn nữa tới tháng cũng đã hết, mọi việc trong cửa hàng đã được giải quyết xong, trong phòng thí nghiệm cũng đã dự trữ đủ nguyên vật liệu. Nếu không ra ngoài dạo chơi kiếm chác một chút thì kho tiền của cô đã sắp nhìn thấy đáy.

Hoắc Đình Châu thấy vợ nóng lòng muốn đến nước R như vậy, cũng thở dài nói: “Lát nữa anh quay về quân đội sẽ xin nghỉ phép, thời gian một tuần có đủ không?”

“Tạm đủ, dù sao cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, nếu còn dư thời gian thì có thể đến nước Mỹ dạo chơi một vòng.”

Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, phải tranh thủ vơ vét chút đồ tốt trở về mới được. Hơn nữa, năm đó những quốc gia kia cũng không ít lần bắt nạt Hoa Quốc, cho nên hiện tại không có chiến tranh, thu một ít tiền lãi trở về cũng không sao.

Sau đó Hoắc Đình Châu xin nghỉ phép một tuần, còn thuận tiện nhận một nhiệm vụ bí mật ở nước M.

Nói là một tuần sau trực tiếp qua bên kia, tập hợp với cấp dưới của anh là được.

Hoắc Đình Châu nhìn tài liệu trong tay, thầm nghĩ những người này thật là vô liêm sỉ, vậy mà lại ngăn cản không cho các nhà nghiên cứu khoa học của quốc gia bọn họ trở về nước.

Sau đó nghĩ tới vợ mình cũng muốn đến Mỹ, đến lúc đó bọn họ có thể đi cùng nhau

Phía bên này sau khi Tần Sương tham gia kỳ thi tốt nghiệp, đã thành công lấy được bằng đại học.

Bởi vì gần đây có việc phải giải quyết, cho nên học kỳ tới mới bắt đầu học cao học.

Nhưng khi hai người Hứa Tiếu Tiếu và Đào Thanh Từ biết được Tần Sương đã trực tiếp nhảy lớp tốt nghiệp, đều tỏ vẻ chấn kinh.

Tần Sương đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá nhìn thấy hai con mắt ai oán, chỉ đành bất lực nói: “Sao hai cậu lại nhìn tôi như vậy? Học kỳ sau tôi sẽ còn quay lại tiếp tục học cao học, không cần phải không nỡ chia tay như vậy đâu.”

Đào Thanh Từ trợn trừng mắt: “Ai không nỡ chia tay? Tôi chỉ thắc mắc sao cậu có thể ghi nhớ nhiều sách như vậy, chưa đầy nửa học kỳ cậu đã tốt nghiệp, cậu có còn để cho chúng tôi sống nữa không?”

“Bây giờ chúng tôi có thể tưởng tượng ra được, sau này cậu sẽ trở thành huyền thoại trong ngành chúng ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi thực sự đồng cảm với những đàn em khóa sau.”

Hứa Tiếu Tiếu cũng nói nói theo: “Còn không phải sao. Có một vị đại thần như vậy đặt ở nơi đó, thật là nghĩ thôi cũng cảm thấy lo lắng đám sinh viên tương lai.”

“Hơn nữa ngay cả các bạn học cùng khóa như chúng ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Xem ra chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”

Tần Sương lắc đầu, buồn cười nói: “Các cậu không cần phải tự tạo áp lực lớn cho bản thân như vậy, từ nhỏ tôi đã có bản lĩnh nhìn qua là sẽ không quên, là năng lực bẩm sinh được ông trời ban tặng, cho nên không cần so sánh với tôi, như vậy các cậu sẽ chỉ càng thêm hộc máu.”

“Mà các cậu cũng nên chăm chỉ học tập. Hơn một năm nữa phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học tư nhân của tôi sẽ thành lập, đến lúc đó các cậu có thể đến đó làm việc giúp tôi. Tôi đảm bảo có thể để cho các cậu kiếm được chút tiền tiêu vặt.”

Loading...