Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 350

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:49
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi hai người bọn họ nghe được cô thành lập phòng thí nghiệm tư nhân, mắt bọn họ lập tức sáng lên.

“Sương Sương, cậu xây dựng phòng thí nghiệm khi nào? Sao cậu lại lợi hại như vậy? Có phải đã bỏ ra rất nhiều tiền không? Có phải hai chúng tôi đã ôm được đùi vàng rồi không?” Hứa Tiếu Tiếu hào hứng nói.

“Ha ha, cứ coi là vậy đi, nhưng nếu thành tích học tập của hai người các cậu không tốt, không đạt tiêu chuẩn thì tôi cũng sẽ không cho đi cửa sau đâu.”

“Dù sao, những loại thuốc được nghiên cứu phát minh trong tương lai là để mang lại lợi ích cho nhân loại. Nếu có chút sơ suất, người uống vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho nên lúc tôi không có ở đây, hai người các cậu cố gắng học tập chăm chỉ dđ.”

Hai người bạn cùng phòng này cũng khá tốt nên có thể giúp đỡ một chút, cô cũng rất sẵn lòng.

Dù sao thì đến lúc đó phòng thí nghiệm cũng sẽ cần phải tuyển người, dùng ai cũng vậy, không bằng dùng người mình hiểu rõ sẽ thuận tiện và yên tâm hơn.

Đào Thanh Từ thấy cô nói như vậy, cũng cam đoan: “Cậu yên tâm, hai chúng tôi chắc chắn sẽ học tốt chuyên môn thật giởi, đến lúc đó cậu nhất định phải dẫn hai người bọn tôi cùng nhau bay lên.”

Xem như cô ấy đã nhìn rõ, người bạn cùng phòng này là chính là một nhân vật lớn giấu mặt. Phòng thí nghiệm không phải là chuyện mà người bình thường có thể xây dựng được, không chỉ phải có rất tiền mà phải còn có bối cảnh.

Người ta sẵn lòng mang theo hai người bọn họ cùng bay lên, đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Chỉ cần là người thông minh đều biết chuyện này nên lựa chọn như thế nào.

“Được rồi, tôi đi đây. Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Có vấn đề gì không hiểu thì đi tìm giáo viên, vị giáo viên này của chúng ta cũng rất tốt, còn nữa, lúc tôi không có ở đây thì cố gắng bảo vệ bản thân, không nên tùy tiện kiếm lời, cẩn thận sẽ phải chịu thiệt thòi, biết không?”

Hai người gật đầu: “Biết rồi.”

Lần thiệt thòi trước đó đã đổi lại một bài học đắt giá cả đời, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện ăn đồ ăn của người khác nữa.

Sau đó Tần Sương tạm biệt hai người, xách theo đồ đạc trực tiếp lái xe trở về nhà.

Bởi vì gần đây xảy ra sự việc liên quan đến đặc vụ của địch, cho nên đã rất lâu rồi cô không trở về ngôi nhà nhỏ của mình, hôm nay trở về, cô đã dọn dẹp vệ sinh trong ngoài một lần..

Bên phía ba cô đã di dời mộ phần của mẹ xong, trên đường có hơi mất thời gian một chút, mãi đến tối nay mới có thể về đến nhà.

Em gái của Hổ Tử cũng sắp xuất viện, chỗ này cần phải tìm một bảo mẫu có thể chăm sóc đứa trẻ ở nhà.

Xem ra đợi đến tối ba cô trở về, cô sẽ phải nhờ ba giúp đỡ tìm một người tới làm bảo mẫu. Thân phận của người trong nhà bọn họ đều tương đối đặc biệt, cho nên tuyển người vào làm việc thực sự không phải người bình thường nào cũng được.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Tần Sương mua rất nhiều camera giấu kín trong trung tâm thương mại, như vậy cho dù ở đâu, cô cũng có thể quan sát được tình hình trong nhà bất cứ lúc nào.

Sau khi Hoắc Đình Châu sắp xếp xong công việc trong tay, vừa về đến nhà đã thấy vợ mình đang cài đặt thứ gì đó.

“Vợ ơi, em đang nghịch gì vậy? Có cần anh giúp đỡ không? Ngày mai chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Tần Sương nhìn thấy người đàn ông trở về, cô cười nói: “Em đang lắp mấy cái camera, như vậy khi chúng ta không ở nhà, có thể theo dõi tình hình trong nhà từ xa. Nhưng nếu khoảng cách quá xa, có thể sẽ không có tín hiệu.”

“Mà sao cấp trên của anh lại phê duyệt cho anh nghỉ phép dễ dàng như vậy? Thật đúng là hiếm thấy.”

Hoắc Đình Châu thay dép lê rồi nói: “Lần này sau khi chúng ta đi nước R, anh còn phải tới nước Mỹ làm nhiệm vụ. Nếu không em thật sự cho rằng xin phép nghỉ phép dễ dàng như vậy sao?”

“Chậc, chậc, chậc, em còn thấy lạ, nhưng anh cũng để mấy nhân viên cảnh vệ bên cạnh anh nghỉ ngơi đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ cải trang rời đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-350.html.]

“Còn có mày người âm thầm bảo vệ em, hiện tại em đã rất an toàn, không cần bọn họ đi theo nữa.”

Bọn họ phải đi làm chuyện xấu, mang theo một đống đuôi bên cạnh thì đừng nghĩ đến việc làm được gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Anh hiểu rồi, lát nữa anh sẽ đi nói với bọn họ, bữa tối em muốn ăn gì, anh đi nấu cơm.”

“Ăn gì cũng được, anh muốn ăn gì em sẽ lấy nguyên liệu cho anh, dù sao em cũng chỉ ăn thôi.”

Hoắc Đình Châu mỉm cười cưng chiều: “Vậy ăn sườn kho, trứng tráng và canh cá thì thế nào?”

“Được, em sẽ lấy nguyên liệu nấu ăn cho anh, nấu nhiều một chút.”

“Được.”

Sau đó Hoắc Đình Châu xách nguyên liệu nấu ăn vợ mình đưa, đi vào bếp. Bên phía Tiểu Hổ, sau khi tan trường cậu bé vội vàng chạy về nhà, gần đây em gái ở trong bệnh viện được chăm sóc rất chu đáo, cho nên không cần ngày nào cũng phải đến.

Nhưng khi cậu bé sắp về đến nhà đã bị hai tên nam sinh chặn đường lại.

“Tần Dã, mày đưa hết tiền tiêu vặt ra đây, nếu không chúng tao sẽ đánh mày.”

Hai người bọn họ đã theo dõi cậu bé rất lâu, biết cậu bé có rất nhiều tiền tiêu vặt trong tay, cho nên tối nay sau khi tan học bọn họ mới chặn đường cậu bé ở đây,

Tần Dã nhìn thấy là mấy đàn anh khóa trên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét nói: “Các anh không cảm thấy xấu hổ sao? Không có tiền thì về nhà tìm ba mẹ các anh đi, em cũng không phải là ba mẹ các anh, tại sao phải cho các anh tiền?”

“Hừ, mày không đưa phải không, Lỗ Minh, đánh nó!”

Tần Dã thấy hai người bọn họ muốn ra tay, cậu bé vứt cặp sách xuống lao tới. Cậu bé chưa bao giờ sợ đánh nhau, mỗi ngày luyện tập quyền pháp cũng không phải luyện vô ích.

Ngay sau đó rất nhanh trong ngõ nhỏ đã vang lên tiếng hét như lợn bị chọc tiết.

“A! Tần Dã, mày buông ra, cánh tay tao sắp gãy mất.”

“A! Mày vậy mà lại dám đá vào m.ô.n.g tao, mày không xong với tao đâu.”

Tần Dã nhìn hai người không ngừng giãy giụa, rất nhanh cả ba người đều dính đầy bụi bẩn, ngoài Tần Dã ra, hai người còn lại đều bị đánh tới mặt mày bầm tím.

“A, Tần Dạ, sao mày có thể đánh vào mặt tao? Tao phải về nhà tìm ba mẹ tao, mày chờ đó cho tao!”

“Phi! Đánh không lại thì mách ba mẹ, thật là mất mặt.”

Tần Dã nhặt cặp sách của mình lên, thấy đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, không biết chị gái mình có lo lắng không.

Sau đó cậu không còn quan tâm đến hai người đang kêu gào khóc lóc đó nữa, mang theo cặp sách chạy về nhà.

Lỗ Minh nhìn thấy người đã rời đi, mới ôm mặt nói: “Hạ Tử Hiên, phải làm sao bây giờ? Cứ thế này về nhà chắc chắn sẽ bị tra hỏi, Tôi không muốn bị đánh đòn đâu.”

Hạ Tử Hiên hừ lạnh một tiếng: “Về nhà cứ nói có người bắt nạt chúng ta, Tần Dã chờ đó cho tôi, chúng ta đi.”

Phía bên này Tần Dã vẫn chưa biết chuyện phiền phức sắp tìm tới cửa, cậu bé vừa vào nhà, Tần Sương đã cau mày nói: “Đánh nhau sao?”

“Vâng, có người trấn lột tiền tiêu vặt của em, hai đàn anh khóa trên đó thật sự vô liêm sỉ khiến cho em phải đánh một trận, chị ơi, sẽ không gây phiền phức gì cho chị đấy chứ?”

Loading...