Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:51
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương đi tới, xem xét một chút: “Em có bị thương không? Có người bắt nạt em, thì em không cần phải khách sáo. Chỉ cần không đánh c.h.ế.t được, chị sẽ gánh vác cho em.”

“Chị ơi, chị thật là tốt, em không bị thương, chỉ là quần áo của em bị bẩn rồi, em đi thay quần áo.”

Tần Sương thấy cậu bé không sao thì nói: “Đi đi, chị phải ra ngoài mấy ngày, em qua khu nhà quân đội ở vài ngày đi, nếu như có người tới kiếm chuyện thì đi tìm dì Đường, tối nay ba sẽ trở về, tìm ông ấy cũng được.”

“Em biết rồi, chị, vậy em đi thay quần áo trước.”

Hoắc Đình Châu bưng đồ ăn đi ra, nhìn thấy Hồ Tử đánh nhau, cũng cười nói: “Vợ ơi, em cứ yên tâm, chúng ta đều là từ nhỏ đánh nhau mà lớn lên. Con trai phải đánh tới đánh lui mới cứng cáp, hơn nữa với võ công của Hồ Tử, người bình thường không thể bắt nạt thằng bé được.”

“Vâng, em cũng không lo lắng. Em chỉ đang nghĩ, bây giờ bọn trẻ được dạy dỗ thế nào, tuổi còn nhỏ như vậy đã đi trấn lột, thực sự là phải lo lắng cho tương lai của bọn họ.”

“Em yên tâm, lát nữa tôi sẽ đến trường báo cáo. Những đứa trẻ như thế này cần phải được giáo dục một chút, nếu không khi lớn lên nhất định sẽ trở thành khối u của xã hội.”

Tần Sương gật đầu: “Em cảm thấy rất đúng, đứa trẻ nhà chúng ta không thể bị người khác bắt nạt được.”

Hoắc Đình Châu nấu xong bữa tối, khi một nhà ba người đang chuẩn bị ăn cơm thì ngoài cửa chính bị người ta gõ mạnh.

“Mở cửa ra, Tần gia mau mở cửa ra.”

Tần Sương nghe thấy tiếng la hét đập cửa, cũng cau mày.

Hoắc Đình Châu đứng dậy nói: “Anh đi xem xem.”

Tần Sương: “Em cũng đi, để em xem thử ai dám tới gây sự.”

Tần Dã cúi đầu, nhíu mày một cái, nghĩ thầm có phải là vừa rồi đánh nhau, đối phương thật sự đi mách với ba mẹ mình sao?

Cả chị gái và anh rể đều đã đi ra phòng khách, cậu bé cũng đứng dậy đuổi theo bọn họ.

“Mở cửa, muốn yên lành thì mau mở cửa. Chúng tôi biết các người đang ở nhà, để thằng nhóc Tần Dã kia ra đây cho tôi.”

Hoắc Đình Châu vừa mở cửa chính ra, đã nhìn thấy một đám người đang đứng ở cửa.

Thậm chí còn có rất nhiều người đang vây quanh xem náo nhiệt.

Anh cất giọng lạnh lùng hỏi: “Các người có chuyện gì vậy?”

Những người tới gây sự nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện đều sửng sốt trong giây lát, thực sự là dáng dấp Hoắc đình Châu rất đẹp trai, không phải tướng mạo mà người thường có thể có.

Sau khi mẹ Lỗ Minh kịp phản ứng lại, lúc này mới lên tiếng tiếp tục nói: “Đứa trẻ nhà các người đánh con trai tôi. Anh xem con trai tôi bị đánh thành ra như vậy, có phải các người nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”

Mẹ của Hạ Tử Hiên thấy vậy cũng lên tiếng nói theo: “Còn có con trai của tôi nữa, tại sao đứa trẻ nhà các người lại ra tay nặng như vậy? Các người phải bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi.”

Lúc này, Tần Sương từ phía sau lưng Hoắc Đình Châu đi tới, nhìn đối phương, cô mỉa mai nói: “Không có lửa làm sao có khói, sao các người không hỏi xem tại sao em trai tôi lại muốn đánh bọn họ?”

“Là vì dáng dấp bọn họ chướng mắt, hay là do bọn họ học giỏi học khiến người khác ghen tị?”

“Tại sao em trai tôi không đánh người khác mà lại đánh bọn họ? Chẳng lẽ các người không tò mò nguyên nhân sao?”

Đối phương nghe Tần Sương nói như vậy, nghĩ thầm lời người ta nói không có gì sai, chung quanh có nhiều trẻ con như vậy, vì sao không đánh người khác mà lại đánh đứa trẻ nhà bọn họ?

Tần Dã nhìn thấy chị gái bảo vệ mình như vậy, sống lưng thẳng tắp đi ra ngoài nói: “Trên đường đi, hai người bọn họ đã trấn lột tiền tiêu vặt của cháu, cho nên cháu mới đánh người, bọn họ bị đánh là đáng.”

Mẹ của Lỗ Minh và Hạ Tử Hiên nghe thấy lời này, đều tưởng rằng mình nghe nhầm. Bình thường con trai bọn họ có chút nghịch ngợm, nhưng sẽ không làm ra những chuyện như trấn lột.

Đúng lúc hai bà mẹ đang bối rối thì có hai cậu bé khác mà bọn họ không quen biết bước ra nói: “Hai người bọn họ đều là người xấu, đã trấn lột tiền tiêu vặt, còn cướp mất kẹo của cháu.”

“Cháu đã nhìn thấy, hai người bọn họ thực sự đã trấn lột tiền tiêu vặt của người khác, còn không cho bọn cháu nói với ba mẹ, nói nuuws nhe bọn cháu tố cáo thì sẽ đánh bọn cháu.”

Khi ba mẹ của đứa trẻ nghe được con trai mình cũng bị trấn lột tiền tiêu vặt, lập tức đen mặt lại nói: “Nhạc Nhạc, con nói thật à? Trước đó con bị bắt nạt tại sao lại không nói với ba?”

Nhạc Nhạc rụt cổ lại: “Con không dám, hai người bọn họ đánh người. Mấy bạn học nhỏ xung quanh đây đều từng bị bọn họ bắt nạt.”

Lỗ Minh và Hạ Tử Hiên nghe được lời này, đột nhiên cảm thấy không ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-351.html.]

Khi Hạ Tử Hiên nhìn thấy những đứa trẻ mà mình bắt nạt, cậu bé hung dữ nhìn sang bọn họ, lại giả vờ bình tĩnh nói: “Các cậu nói dối, tôi không lấy đồ của các cậu, đó là các cậu tự nguyện đưa cho chúng tôi.”

“Mẹ, con là con trai của mẹ, những lời bọn họ nói đều là dối trá, mẹ không thể tin tưởng người khác mà không tin con trai mình.”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng khoảng 14, 15 tuổi phải không?”

“Bây giờ đã bắt đầu gian dối, đi theo con đường không đứng đắn. Đợi đến khi đủ 18 tuổi trở thành người trưởng thành, ngay lập tức có thể ăn cơm tù miễn phí được rồi, trong nhà này giáo dục con cái cũng không tồi đâu.”

Mẹ Hạ Tử Hiên nghe được lời này của Tần Sương, cũng có chút đỏ mặt nói: “Con trai nhà tôi sẽ không bao giờ như vậy, ở đây có phải có hiểu lầm rồi không?”

Mẹ Lỗ Minh nhìn thấy ánh mắt né tránh của con trai mình, bà ấy lạnh lùng nói với con trai: “Con nói cho mẹ biết, có phải con thường bắt nạt những đứa trẻ khác sau lưng mẹ không? Ba mẹ vẫn nói thế nào, giờ còn nhỏ trộm kim lớn lên sẽ trộm vàng, con thực sự muốn vào tù, ăn miễn phí ba bữa một ngày phải không?”

“Con ở trường đã học được gì? Bây giờ mọi người đều đang chỉ trích, chẳng lẽ con còn không nới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mẹ của Lỗ Minh không phải là một người mẹ nuông chiều con trai, chỉ là trong nhà họ đông con, Lỗ Minh lại là con út, bình thường vì để kiếm tiền nuôi gia đình, hai vợ chồng thường không để ý đến những thay đổi của con trai mình, cho nên cậu bé mới trở thành bộ dạng như bây giờ.

Lỗ Minh thấy mẹ mình tức giận thì òa khóc nói: “Con xin lỗi, con sai rồi, con không nên bắt nạt người khác, nhưng mỗi lần Hạ Tử Hiên đến tìm con, cậu ấy đều nói trấn lột được tiền sẽ chia cho con một nửa, con muốn mua đồ mình thích nên mới đi bắt nạt người khác cùng cậu ấy.”

“Tần Dã cũng là do Hạ Tử Hiên đã theo dõi từ lâu, nói là trong nhà cậu ta thường xuyên không có người trở về, ở trong trường cậu ta là người ăn ngon mặc đẹp, cho nên tối nay mới chặn đường trấn lột tiền của cậu ta, kết quả cậu ta thật sự lợi hại, cả hai bọn con đều đánh không lại cậu ta.”

“Hạ Tử Hiên không cam tâm, nên mới bảo bọn con cùng tìm ba mẹ nói Tần Dã bắt nạt bọn con.”

“Sau này con không dám nữa, con không vào tù đâu, ở chỗ đó đều là người xấu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người hàng xóm xung quanh nghe xong lời này, đều tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hạ Tử Hiên, cho rằng đứa trẻ này còn chưa trưởng thành đã có thể tính toán như vậy, sau này khi trưởng thành, chẳng phải sẽ là ác bá một phương sao?

Hạ Tử Hiên thấy Lỗ Minh đã nói ra tất cả, cũng đen mặt nói: “Lỗ Minh, tôi nhìn lầm cậu, cậu dám phản bội tôi, cậu đợi đó cho tôi.”

“Chậc chậc chậc, xem ra đứa trẻ này đã hết hy vọng rồi, đã bắt đầu đe dọa người khác rồi sao? Có phải chuẩn bị trở về sẽ lén lút trở về không? Nhẹ thì đánh người ta một trận, nặng thì bắt người ta trả giá bằng mạng sống phải không?” Tần Sương lạnh lùng nói.

Lỗ Minh nghe được lời này, vô cùng sợ hãi, trốn ở sau lưng mẹ, mặc dù dáng dấp cậu bé rắn chắc, nhưng đầu óc tuyệt đối không thông minh bằng Hạ Tử Hiên.

Bình thường cậu bé đi theo Hạ Tử Hiên cũng chỉ làm tay sai.

Mẹ của Hạ Tử Hiên nhìn thấy con trai mình trở nên như vậy, bà ấy cũng có chút tay chân run rẩy nói: “Tiểu Hiên, tại sao con lại phải làm như vậy? Mặc dù con không có ba nhưng mấy năm nay mẹ tự nhận không để con thiếu thốn ăn mặc, hơn nữa ba của con là liệt sĩ, sao con lại có thể bôi nhọ danh dự của ba con như thế?”

“Chị cả của có đã sớm lấy chồng, mấy năm nay vì để cho con sống tốt hơn một chút, từ khi có thể buôn bán, mẹ cả ngày ra ngoài kiếm tiền, cố gắng tiết kiệm để sau này cho con cưới vợ, có như vậy sau này mẹ qua đời có thể ăn nói với ba con dưới suối vàng.”

“Nhưng bây giờ thằng nhóc con lại học được nhưng thủ đoạn hạ lưu sau lưng me, con nói con có xứng đáng với ba mẹ không?”

Hạ Tử Hiên nhìn thấy mẹ mình rơi nước mắt, cậu bé hốt hoảng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Con chỉ là nhìn thấy mẹ kiếm tiền quá cực khổ, cho nên mới nghĩ cách lấy tiền từ chỗ khác về.”

“Mẹ đừng tưởng con không biết, chị cả của con sống không tốt, mẹ còn phải thường xuyên giúp đỡ gia đình chị ấy, mẹ nhất quyết bắt con đi học, không cho con ra ngoài kiếm tiền, mẹ nhìn lại mẹ một chút đi, từ sau khi ba con qua đời, mẹ đã già đi bao nhiêu rồi?”

“Con là đau lòng mẹ, nếu mẹ không thích, sau này con không làm nữa là được!”

Những người xung quanh nghe được lời này của Hạ Tử Hiên, nghĩ thầm đứa trẻ này không phải là đã hết vọng, cũng không phải xấu xa tới tận xương tuỷ, mà là vì quá đau lòng mẹ mình.

Chỉ là cậu bé đã chọn sai cách giúp đỡ, kiếm tiền bằng con đường sai lầm.

Mà mấy người Tần Sương cũng không ngờ rằng đứa trẻ này làm như vậy cũng chỉ là để kiếm thêm chút tiền cho gia đình.

Người này tìm tới cửa, có lẽ cũng chỉ muốn ăn vạ một chút tiền thuốc men.

Thấy mọi việc đều đã nói rõ ràng, Tần Sương cũng không phải là người thắng lý lại không buông tha người khác, trực tiếp mở miệng nói: “Được rồi, đứa trẻ cũng không phải cố ý phạm sai lầm, trở về phụ huynh dạy dỗ lại một chút, bây giờ còn chưa trưởng thành vẫn còn kịp, nếu như đợi đến sau này mọi người sẽ phải hối hận.”

“Mà người làm ba mẹ, đừng cả ngày chỉ biết kiếm tiền, giao tiếp với con cái cũng rất quan trọng. Cả hai đứa trẻ đều bị thương ngoài da, trở về bôi chút dầu hoa hồng mấy ngày là sẽ ổn thôi.”

“Mặc dù chúng tôi không thường xuyên ở nhà, nhưng em trai của tôi là một đứa trẻ hiểu chuyện, chỉ cần người khác không ức h.i.ế.p thằng bé, thằng bé cũng sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.”

“Thôi, mọi người giải tán đi. Đến giờ ăn cơm tối rồi.”

Tần Dã thấy sự việc đã kết thúc, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra hai người này cũng không phải xấu xa như vậy.

Loading...