Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:55
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Rất tốt, nếu không phải người đã biết thứ này, căn bản sẽ không nhận ra em là ai.”

“Thật không? Em cũng cảm thấy như vậy, anh qua đây, đến lượt anh rồi, chờ cải trang cho anh xong, chúng ta sẽ lên đường. Em sốt ruột, không thể đợi được nữa.”

Hoắc Đình Châu mỉm cười cưng chiều: “Được, vậy làm phiền vợ.”

Thấy chồng đã ngồi xuống, Tần Sương lấy đồ trang điểm ra bắt đầu hoá trang cho Hoắc Đình Châu.

Thấy vợ chùi tới chùi lui một hồi, rất nhanh khuôn mặt anh đã thay đổi, ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Khi sau khi hoá trang xong thì đã một tiếng đồng hồ trôi qua.

Tần Sương ngắm nhìn kiệt tác hoàn mỹ của mình, vô cùng vui vẻ nói: “Thế nào? Có phải rất hợp với khuôn mặt này của em không?”

“Ừ, nhìn chúng ta đúng là một cặp vợ chồng, còn hoàn hảo hơn cả lần em hóa trang trước đây, chúng ta có cần phải thay một bộ quần áo bình thường để phù hợp hơn không?”

Tần Sương gật đầu: “Em đã chuẩn bị xong, đợi đến bên chỗ nước r sẽ thay quần áo, lần này nếu em không làm đối phương rối loạn tới không lo nổi thân mình, em không mang họ Tần.”

“Được, người chồng này sẽ đưa d.a.o cho em, có thể xuất phát rồi.”

Sau khi hai người thay quần áo, cẩn thận một đường chạy khỏi Kinh Đô, trong một khu rừng hoang vắng, Tần Sương lấy ra lấy ra một chiếc xe mô tô cực kỳ ngầu, đưa cho Hoắc Đình Châu một cái mũ bảo hiểm rồi nói: “Đội vào đi, bà chị sẽ đưa em trải nghiệm cái gì gọi là kích thích.”

Hoắc Đình Châu nhìn chiếc xe mô tô vợ mình lấy ra, anh vô cùng thích thú.

Một người đàn ông có lẽ không thể cưỡng lại được một chiếc xe ngầu như vậy.

“Vợ à, sau này em cũng làm cho anh một chiếc như thế này đi, anh rất thích.”

Tần Sương nhíu mày: “Được, đợi sau khi trở về em sẽ chuẩn bị cho anh một chiếc tương tự, nhưng giống chiếc này thì không được, trước mắt chỗ này vẫn chưa làm ra được linh kiện, hơn nữa nếu có người trộm mất sẽ rất phiền phức.”

Hiện tại chưa phải lúc để đưa ra những chiếc xe tiên tiến như thế này, nhưng thứ tương tự vẫn có thể làm ra được.

“Được rồi, anh không có yêu cầu cao, vợ làm ra cái gì thì anh lái cái đó.”

“Được, lên xe đi, lát nữa tốc độ sẽ rất nhanh, em muốn chạy về hướng tỉnh Đông, ban đêm em sẽ lái máy bay tới thằng bên kia, hiện tại các nước khác vẫn chưa có thiết bị phát hiện vật thể lạ trên bầu trời, chỉ cần đến bên kia sau nửa đêm là được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Được, anh nghe theo em hết, anh đi theo là được.”

Sau đó, hai người ngồi trên xe mô tô, Tần Sương cười nói: “Chồng ơi, ôm chặt eo em nhé, nếu không lát nữa bị văng ra ngoài em sẽ không thương tiếc đâu,”

“Được rồi, lên đường thôi.”

Tần Sương thấy anh đã chuẩn bị sẵn sàng, cô cải chặt mũ bảo hiểm, một chân đạp ga, chiếc mô tô lập tức lao vút đi.

Quán tính đột ngột khiến Hoắc Đình Châu ở phía sau giật mình. Cũng may anh có sức chịu đựng tâm lý rất mạnh mẽ, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã bị doạ cho trái tim bay thẳng ra ngoài.

Cảm nhận được làn gió xuân mát mẻ, người đi đường nhìn thấy một bóng đen vụt qua, còn chưa kịp nhìn rõ là loại phương tiện gì thì đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-353.html.]

Tần Sương đã rất lâu không được thả lỏng như vậy, lúc này nếu không phải con đường không tốt, có lẽ vận tốc đã như sắp bay lên.

Giữa đường đi ngang qua một khu rừng sâu, Tần Sương thấy xung quanh không có người ở, lúc này mới đạp phanh dừng lại nói với Hoắc Đình Châu: “Chồng ơi, chúng ta dừng lại ở đây, bây giờ đã hai giờ chiều, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, đến tối sẽ lại xuất phát.”

Lúc này trái tim Hoắc Đình Châu vẫn còn đang đập thình thịch, xuống xe, bình tĩnh lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Em lái xe kiểu này chính là tốc độ tử thần, suốt đoạn đường này anh lo lắng gần chết, lần sau đừng lái xe nhanh như vậy nữa.”

Tốc độ của chiếc xe mô tô này quả thực còn nhanh hơn cả tốc độ của ô tô, nhanh hơn nữa có lẽ sẽ bay lên không trung.

Tần Sương nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của anh, cảm thấy buồn cười nói: “Thế này đã kích thích rồi sao? Đợi lát nữa khi lái máy bay trực thăng, không phải anh sẽ càng kích thích hơn sao?”

“Vợ ơi, sao em cái gì cũng biết vậy? Lúc trước bộ vợ đã nuôi dạy em như con trai sao?”

Tần Sương gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy nuôi dạy em như con trai, kiếp trước em và ba đều là xã hội đen. Ba em sợ sau khi ông ấy c.h.ế.t đi, em sẽ bị người ta ức hiếp, cho nên từ nhỏ em đã bắt đầu học các loại kỹ năng.”

“Chỉ là em và ba đã sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của người khác, nếu không thì ba con em cũng sẽ không đến chỗ này.”

“Cho nên anh nói có phải ông trời cố ý làm như vậy không? Sau khi đến đây em mới gặp được anh.”

Hoắc Đình Châu mỉm cười cưng chiều nói: “Vậy thì anh thật sự phải tạ ơn ông trời mới được. Nếu không, tôi tìm đâu ra một người vợ ưu tú như em đây?”

“Chuyện đã qua thì để nó qua đi. Chúng ta vẫn nên ăn cơm trước, em đói sắp c.h.ế.t rồi đây.”

Tần Sương ừ một tiếng, trước tiên thu chiếc xe máy vào, sau đó mua một phần gà rán ở trong trung tâm thương mại mua, hai người ngồi trên mặt đất bắt đầu ăn.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Châu ăn món gà rán này, càng ăn, đôi mắt càng sáng lên.

“Vợ ơi, em thấy chúng ta mở một cửa hàng gà rán như thế này ở Kinh Đô thì thế nào? Anh cảm thấy trẻ con chắc chắn sẽ rất thích.”

“Còn có loại Cocacola này cũng ngon hơn mấy loại nước ngọt kia. Sao trước đây em chưa từng mua cái này cho anh ăn?”

Tần Sương nuốt miếng thịt đùi gà trong miệng xuống, cười tủm tỉm nói: “Thứ này ăn nhiều không tốt cho cơ thể, thỉnh thoảng ăn thì được. Hơn nữa, thịt gà này đều là gà tơ, anh biết gà tơ là gì không?”

“Gà tơ? Ai lại đặt cái tên này? Thật là bất cẩn thô tục.”

Tần Sương cười ha ha: “Em cũng không biết là do ai đặt, nhưng những con gà này được chăn nuôi từ nhỏ, sau đó dùng thức ăn gia súc nuôi lớn, ba tháng xuất chuồng g.i.ế.c thịt, không thể so sánh được với những con gà nuôi thả của nông dân.”

“Gà nuôi thả có thể bồi bổ cơ thể. Loại đồ ăn công nghiệp này, nếu ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể. Sở dĩ em không mở cửa hàng gà rán chủ yếu là vì có không có nguồn cung cấp thịt gà, bơ dùng để rán gà cũng không có.”

“Cho nên bây giờ thỉnh thoảng chúng ta ăn một chút là được rồi.”

“Hiện tại sản nghiệp trong tay em càng ngày càng nhiều, có một số thứ không phải lúc nào cũng có thể mua được từ trung tâm mua sắm của em. Dù sao, một khi bị người hữu tâm phát hiện, em cũng không thể nào giải thích được nguồn gốc những thứ này.”

“Cho nên bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi cho đến khi ngành chăn nuôi phát triển thì mới có thể đưa loại gà rán này ra thị trường.”

Hoắc Đình Châu có chút đau lòng cho vợ mình, không biết tại sao cô lại thích kiếm tiền như vậy, thấy bóng dáng cô bận rộn mỗi ngày, mình lại không thể giúp được gì, trong lòng anh vô cùng hổ thẹn.

“Vợ ơi, có phải anh rất vô dụng không? Anh căn bản không giúp được gì cho việc kinh doanh của em. Nhìn em làm việc vất vả như vậy, anh rất đau lòng.”

Loading...