Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 354
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:57
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Sương dựa vào Hoắc Đình Châu, hạnh phúc nói: “Anh không cần phải tự trách, ngươi có nhiệm vụ của mình, em làm những chuyện này đều là vì em thích, không hề cảm thấy vất vả.”
“Hơn nữa người sống trên đời, chẳng phải đều vội vàng bận rộn như vậy sao? Sự thoải mái chỉ dành cho người đã khuất.”
“Vợ ơi, nếu như sau này em mệt mỏi thì cứ dừng lại, sau lưng em vĩnh viễn có anh che mưa chắn gió cho em.” Hoắc Đình Châu kiên định nói.
‘Được, em mệt mỏi sẽ về nhà để anh nuôi em. Chúng ta lên núi đi dạo đi, vừa hay đã lâu rồi em không đi săn, hoạt động giãn gân cốt một chút.”
Tần Sương thu dọn rác sau khi ăn gà rán xong, rồi đi cùng chồng mình tiến vào núi sâu.
Nhìn dược liệu mọc tươi tốt khắp nơi, Tần Sương không thể bỏ qua bất cứ thứ gì.
Chơi đùa mệt rồi, hai người lại đi vào không gian ngủ trưa ngủ một giấc, mãi đến khi trời tối vắng người, Tần Sương và Hoắc Đình Châu mới xuất hiện ở một bãi cỏ trống trải.
“Chồng ơi, nhìn kỹ nhé, em cho anh chút kiến thức về máy bay trực thăng của hậu thế.”
“Được, chồng mở to mắt chờ xem đây, ha ha.”
Trước đó Tần Sương đã mua một chiếc trực thăng ở trung tâm mua sắm, lần ra tay này khiến cô phải tốn rất nhiều tiền tiết kiệm. Hiện tại, từ lúc bắt đầu đến bây giờ trung tâm mua sắm được nâng cấp, cô đã không còn gì để phàn nàn nữa.
Sau đó dưới sự chứng kiến của Hoắc Đình Châu, một con quái vật khổng lồ cứ như vậy mà được thả ra.
Mặc dù bây giờ đã là ban đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tổng thể bên ngoài.
Hoắc Đình Châu đưa tay sờ vào bên ngoài, trong lòng vô cùng cảm khái công nghệ tương lai của Hoa Quốc có thể lợi hại như vậy.
“Chồng ơi, đừng sờ vào, sau này em sẽ sớm để nó được ra mắt. Bây giờ chúng ta lên máy bay, đợi lát nữa anh xem em vận hành thế nào. Khi học được cách lái, đường về sẽ để anh lái.”
Hoắc Đình Châu gật đầu: “Được, vậy thì vất vả cho em rồi.”
Sau khi hai người thành thạo lên máy bay, trước tiên Tần Sương sắp xếp cho chồng mình ổn thoả, sau đó đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn cho mình, sau vài thao tác, một chiếc máy bay trực thăng tương lai cứ như vậy mà cất cánh.
Trước đó Hoắc Đình Châu đã từng ngồi máy bay nhiều lần, cho nên làm quen rất nhanh, cũng không sợ độ cao.
Máy bay càng bay càng cao, chẳng mấy chốc thành thị bên dưới đã biến thành một chấm đen.
Tần Sương sợ bị người khác nhìn thấy nên đã tắt hết các đèn tín hiệu không trung, nhân lúc trời tối đi theo hệ thống định vị lái máy bay thẳng tiến nước R.
Không biết đã bay bao lâu, sau khi nửa đường tiếp nhiên liệu một lần, máy bay đã bay đến bờ bên kia nước R.
Sau khi tìm được một bãi đất trống vắng vẻ, máy bay vững vàng hạ cánh, Tần Sương mới lên tiếng: “Mau xuống máy bay. Em cảm giác hình như gần chỗ này có người tới.”
Hoắc Đình Châu nghe vậy, không nói một lời cởi bỏ trang bị, nhảy xuống khỏi máy bay.
Tần Sương vừa xuống máy bay cũng đã thu máy bay vào không gian, sau đó kéo chồng mình trốn đi.
Hai người vừa mới nấp kỹ thì đã có một nhóm người đi tới chỗ bọn họ vừa rời đi, trong miệng gào thét liên tục, không biết đang nói gì.
Tần Sương lấy ra hai khẩu s.ú.n.g lục đã nạp sẵn đạn đưa cho chồng: “Trên suốt đoạn đường này không được cởi áo chống đạn, nếu hết đạn thì cứ nói với em. Nhất là khi ở trước mặt người khác, anh phải giả câm, chuyện còn lại cứ giao cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-354.html.]
“Em yên tâm, anh cam đoan sẽ không để bị lộ.”
“Vâng, những người này xem ra cũng không phải loại tốt lành gì, anh xem bây giờ đã là nửa đêm, chỗ này còn có thể có nhiều người tới như vậy, chẳng lẽ gần đây trùng hợp có thứ tốt gì sao?”
Hoắc Đình Châu nghe vậy, lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, quan trọng là em có biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không?”
“Em đoán có lẽ đang ở gần Trường Kỳ ở nước R, nhưng cụ thể là chỗ nào thì thật sự không biết rõ, chỉ có thể đợi đến ban ngày hỏi những người dân gần đây mới biết được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời quá tối, cô có thể lái đến lãnh thổ của nước R đã là khá lắm rồi, về phần địa điểm cụ thể ở chỗ nào thì có trời mà biết.
“Suỵt, có người đang đến, núp đi.”
Hai người nhẹ nhàng trèo lên cây, giấu kín hơi thở của mình.
Phía dưới mười mấy người đi đến bên này, sau khi kiểm tra một lần, thấy thật sự không có ai, cũng chửi bới: “Đồ ngu, gặp ma rồi!”
“Tá Đằng, chẳng lẽ chúng ta nhìn nhầm sao?”
“Cút đi, ông đây nhìn thấy rõ ràng chính là máy bay. Chẳng lẽ nó không hạ xuống chỗ này mà bay thẳng đi sao?”
“Tôi nói cho các anh biết, tất cả phải cẩn thận một chút cho tôi. Những thứ trong nhà máy của chúng ta rất quan trọng. Nếu như bị ai đó phát hiện ra, chúng ta chỉ có thể thực hiện m.ổ b.ụ.n.g tự sát.”
Sato chửi bới bằng tiếng nước R, cũng may Tần Sương có thể hiểu được. Sau đó, chờ khi đối phương vừa rời đi, cô đã cười ha ha nói: “Chồng ơi, chúng ta thật may mắn, gặp được một con cá lớn, mặc dù không biết cụ thể là thứ gì, nhưng em nghĩ chắc chắn là đồ tốt, anh có muốn đi xem một chút với em không?”
Hoắc Đình Châu nhíu mày: “Được, vừa hay còn một thời gian nữa trời mới sáng, bây giờ chúng ta đi ngay đi.”
“Đi thôi, theo sát em, một khi bị lộ thì nhanh chóng bỏ chạy,”
Sau khi hai người từ trên cây tuột xuống, giữ khoảng cách không gần không xa đi theo đám người kia, mãi đến khi tới được một nơi vắng vẻ, Tần Sương mới phát hiện nơi này thật sự có một nhà máy.
Cũng không biết bên trong đang sản xuất thứ gì mà phải giấu kín như vậy, sau đó cô lại nói với Hoắc Đình Châu: “Chồng ơi, anh vào không gian trước đi, một mình em đi vào sẽ ít gây chú ý hơn.”
“Em làm được không? Hay là hai chúng ta cùng vào đi.”
Tần Sương lắc đầu: “Không cần, chỉ là đi vơ vét một ít đồ, em đi một mình là được, nếu thật sự gặp nguy hiểm, em sẽ thả anh ra ngoài, anh nghe lời em đi.”
Hai người cùng vào quá gây chú ý, hơn nữa chỗ này bọn họ chưa từng thăm dò qua, một người vào có thể tuỳ cơ ứng biến, chồng cô không nghe hiểu được tiếng nước R, nếu thực sự gặp phải rắc rối, sẽ không thể kịp thời trao đổi, nếu đây là ơ trong nước thì cô cũng không cần phải cẩn thận như vậy.
Hoắc Đình Châu thấy cô nhất quyết muốn làm như vậy, đành phải gật đầu trả lời: “Vậy em cẩn thận một chút, anh ở trong không gian sẽ quan sát tình hình bên ngoài, một khi phát hiện có gì không ổn, phải nhanh chóng rút lui.”
“Em biết rồi, để em thu anh vào không gian.”
“Được.”
Tần Sương vừa dứt lời, đã thu chồng mình vào bên trong không gian.
Bởi vì thời gian không còn nhiều, Tần Sương nhanh chóng thay một bộ quần áo dạ hành, đeo mặt nạ màu đen vào rồi chạy về phía nhà máy đối diện.
Có lẽ vì bây giờ đã là nửa đêm nên ngoài tiếng bước chân người tuần tra, bên trong không có bất kỳ một âm thanh nào khác.
Tần Sương khom lưng xuống giống như một con mèo, di chuyển qua mấy nơi, cuối cùng cũng tìm được nhà kho của đối phương, kết quả sau khi tiến vào cô thầm cảm thán “Khá lắm!”