Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 355
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:07:59
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả Hoắc Đình Châu trong không gian nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng tỏ vẻ kinh ngạc..
“Chậc, chậc, chậc, đây là nhà máy sản xuất vũ khí loại nhỏ sao? Nhiều hàng hóa như vậy, xem ra mới được sản xuất cách đây không lâu.”
“Vợ ơi, đây đều là đồ tốt. Mau thu vào bên trong cho anh nhìn xem. Mà trời cũng sắp sáng rồi, em mau rời khỏi chỗ này đi.” Hoắc Đình Châu lo lắng nói.
“Em biết rồi, bây giờ em thu vào ngay.” Tần Sương vung tay lên, toàn bộ kho hàng trong trong nháy mắt đã trống rỗng.
Nhưng vất vả lắm mới vào được tới đây, Tần Sương tự nhiên phải tìm kiếm những tài liệu khác.
Ngay khi bình minh sắp ló dạng ở phía chân trời, lúc này Tần Sương đã thu hoạch đầy túi trở về.
Chờ sau khi đến nơi an toàn, Tần Sương mới lách mình tiến vào không gian.
“Chồng ơi, thế nào rồi? Tất cả những thứ đó đều là vũ khí phải không?”
Hoắc Đình Châu nhìn thấy vợ đi vào, cũng cười nói: “Đúng vậy, những thứ này đều là vũ khí, hơn nữa còn là vũ khí mới nhất trên thế giới thời điểm này. Lần này chúng ta thật đúng là chó ngáp phải ruồi.”
“Chậc, vậy thì tốt quá. Xem ra chỗ dừng chân đầu tiên đã thuận lợi như vậy, có lẽ mọi việc sau này cũng vô cùng thuận lợi.” Tần Sương vui vẻ đáp.
Ở điểm dừng chân đầu tiên hai người đã may mắn thu thập được một lô vũ khí, mà ở phía bên kia sau khi phát hiện nhà máy bị mất trộm thì đầu óc cũng mơ hồ choáng váng, không biết tại sao đồ lại bị mất, còn tưởng rằng mình gặp phải ma.
Tâm tình Tần Sương rất tốt, cô và Hoắc Đình Châu ở trong không gian tắm nước nóng, thân mật một hồi, đến buổi chiều mới ra khỏi không gian.
Nhìn xung quanh chỗ này hoang vu không một bóng người, Tần Sương lại lấy ra một chiếc xe đạp, hai người chậm rãi thong thả đi về phía nơi còn có người sống.
Hoắc Đình Châu rất thích khoảng thời gian chỉ có hai người ở riêng với nhau, thật sự giống như lần này bọn họ đi ra ngoài để hưởng tuần trăng mật.
Khi đến một thị trấn tương đối phồn hoa, Tần Sương thu xe đạp lại, hai người đi bộ vào bên trong.
Từ lúc này trở đi Hoắc Đình Châu bắt đầu trở thành một người câm.
Nhìn thấy có một cửa hàng bán quần áo, Tần Sương kéo tay Hoắc Đình Châu, vừa đi vào cô đã nói chuyện bằng tiếng nước R: “Xin chào, chúng tôi muốn mua quần áo.”
Nhân viên cửa hàng chào đón hai khách hàng, nhìn thấy bọn họ mặc quần áo bình thường, theo phép lịch sự vẫn rất khách sáo trả lời: “Xin mời quý khách vào.”
Buổi tối hôm qua khi vơ vét vũ khí, Tần Sương cũng cũng thuận tay vơ vét được không ít tiền trong phòng làm việc của đối phương, cho nên hiện tại cô rất giàu có.
Nhìn mấy bộ quần áo kỳ quái ở chỗ này, mặc dù Tần Sương rất ghét bỏ, nhưng vì an toàn, hai người vẫn tự chọn cho mình hai bộ quần áo và giày dép mà người ở đây thường mặc.
Nhìn đôi guốc gỗ kẹp vào chân mình, Tần Sương còn cảm thấy quen thuộc, nhưng Hoắc Đình Châu thực sự rất không thoải mái, ngay cả tư thế đi lại cũng rất kỳ cục.
Tần Sương thanh toán tiền rồi rời khỏi cửa hàng, nhìn tư thế đi lại quái dị của chồng mình, cô mỉm cười không mấy hài lòng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Sau này nước ta cũng sẽ có rất nhiều loại dép như thế này. Anh đi một lát rồi sẽ quen thôi, chỉ là đế dép có hơi cứng.”
Khóe miệng Hoắc Đình Châu giật giật: “Anh sẽ cố gắng làm quen.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đến đất nước R. Nếu không phải vì vợ anh, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ đến đất nước này.
Nhìn những người dân địa phương hình dạng kỳ cục xấu xí, thực sự không biết một nơi vốn nhỏ bé chật hẹp như vậy làm sao lại có thể xâm chiếm đất nước của bọn họ.
Tần Sương nhìn chung quanh một vòng, thăm dò được tàu hỏa tới Đông Kinh lúc nào cũng có, nhưng thân phận hiện tại của bọn họ lại là một vấn đề.
Sau đó trải qua một hồi tìm hiểu, tìm được một người đàn ông chuyên đăng ký danh tính hộ tịch, bỏ ra rất nhiều tiền, lúc này mới có được hai bộ giấy tờ tùy thân hợp quy cách.
Tần Sương nhìn tên mời của mình là Thiên Đào Nại Tử, Hoắc Đình Châu là Mộc Dã Thôn Đằng, khóe miệng không kiềm chế được mà giật giật, thầm nghĩ người làm hộ khẩu này cũng thật đúng là nhân tài, đặt tên cũng tạm chấp nhận được.
Ngược lại, Hoắc Đình Châu nhìn thấy một đống hình người thiếu tay thiếu chân, trên mặt cũng ngây ngốc.
Tần Sương nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cũng buồn cười nói: “Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ anh tên là Mộc Dã Thôn Đằng, em tên là Thiên Đào Nại Tử, người khác nói gì anh cũng coi như mình là người câm điếc sẽ không phạm sai lầm, cái tên này cũng ổn chứ?”
Khóe miệng Hoắc Đình Châu giật lên một cái: “Thật sự rất khó nghe, tại sao lại có cái tên kỳ cục như vậy? Cứ dùng tạm vậy.”
“Ha ha, như vậy là khá lắm rối, nếu tên là Thái Lang gì đó mới là cực kỳ khó nghe. Được rồi, chúng ta mua vé tàu hoà, chuẩn bị xuất phát đi Đông Kinh, xông thẳng vào hang ổ đánh nhanh thắng nhanh.”
“Được, anh thực sự không thích đất nước này, vẫn là nên rời đi sớm một chút thì tốt hơn.”
Hai người đến ga tàu hoả mua vé, sau khi lên tàu, suốt chặng đường bọn họ không nói một lời.
Tất cả những người xung quanh đều là người nước R, chỉ cần sơ suất một chút là có thể dễ dàng bại lộ thân phận.
Tuy nhiên, cho dù Hoắc Đình Châu đã cải trang và thay trang phục địa phương nhưng chiều cao đáng tự hào của anh vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-355.html.]
Dù sao chiều cao phổ biến của đàn ông bản địa chỉ khoảng trên dưới 1,7 mét. Mặc dù cũng có những người đàn ông cao bằng anh nhưng thật sự không nhiều.
Suy cho cùng, Bởi vì nguyên nhân kết hôn cận huyết quá nhiều năm, dẫn đến gen của người dân bản địa bọn họ đã vô cùng kém cỏi.
Bởi vì khoảng cách quãng đường này khá xa nên hai người phải ngồi tàu hoả mất ba ngày rốt cuộc mới đến được thủ đô của nước R.
Nhìn thành phố lớn náo nhiệt, Tần Sương tỏ ra rất hài lòng. Đêm mai cô đã có thể xem một màn biểu diễn pháo hoa hoành tráng.
Đi đến khách sạn lớn nhất Đông Kinh, Tần Sương gọi một ít đồ ăn ngon, hai vợ chồng đi vào phòng bắt đầu nghỉ ngơi, không đi đến chỗ nào cả.
Hoắc Đình Châu cởi quần áo ra, mặc vào một cái quần cộc, không nói nên lời: “Đôi giày rách này mài chân anh phồng rộp lên rồi. Vợ ơi, lát nữa em đổi cho anh một đôi giày vải đi.”
“Được, qua đây ăn chút gì trước đi, buổi tối em dẫn anh đi đến chỗ này ăn sashimi, sau đó đi xem các cửa hàng công nghệ cao ở đây, hôm nay nghiên cứu địa hình, đêm mai sẽ ra tay chơi đùa.”
“Được đấy, nhưng đường phố ở đây thực sự rất sạch sẽ, xe ô tô cũng nhiều hơn bên chỗ chúng ta. Em xem đem về mấy chiếc cải tiến một chút thì thế nào”
Tần Sương nhíu mày: “Chuyện này được đấy. Nếu chúng ta có thể tìm được căn cứ vũ khí quân sự của đối phương, đừng nói là xe ô tô, xe tăng, máy bay em cũng có thể mang về cho anh.”
“Còn nữa, ngân hàng ở chỗ này nhất định có rất nhiều vàng bạc châu báu và đồ cổ, đã mất công vượt trăm sông nghìn núi tới đây, không thể chỉ lấy chút đồ rồi trở về như vậy được.”
“Nghe nói ở đây còn có một đến thờ thần thánh vô cùng linh thiêng, anh cho rằng thổi bay tín ngưỡng của bọn họ có làm bọn họ khó chịu hơn cả g.i.ế.c bọn họ không?”
Hoắc Đình Châu nghe xong lời này của vợ mình, khoé miệng cũng lộ ra nụ cười tà ác: “Anh thấy việc cho nổ đền thờ sẽ thú vị hơn, đến lúc đó đám người ở nước R này chắc chắn sẽ cho rằng ông trời đang trừng phạt bọn họ.”
“Ha ha, đúng rồi. Đêm nay chúng ta sẽ nghiên cứu địa hình và đặt mìn. Tối mai sau khi làm xong việc, chúng ta sẽ lên máy bay bỏ trốn. Để em xem bọn họ tự lo thân mình còn không xong, có còn thời gian tìm chúng ta gây phiền phức không.”
Cô là người nhỏ nhen có thù phải báo, bọn họ đã rảnh rỗi tìm cô gây phiền phức, cô sẽ nổ c.h.ế.t bọn họ.
Sau đó hai người ăn qua loa mấy miếng cơm trưa, tắm nước nóng rồi lên giường nghỉ ngơi đi ngủ.
Hoắc Đình Chu không quen ngủ dưới đất, lăn qua lộn lại rất lâu mãi mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Tần Sương lại dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh, dù sao cũng không khác gì ngủ trên giường sưởi ở Đông Bắc, ngoài cứng rắn chỉ là cứng rắn thôi.
Khi màn đêm buông xuống, đường phố bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng, hai người đi tới một nhà hàng nhìn có vẻ khá sang trọng, gọi một đống đồ ăn ngon, sau khi ăn uống no đủ thì bắt đầu làm việc.
Hai người đi dạo trên đường phố phồn hoa, chỉ cần là cửa hàng mình thích, Tần Sương đều đánh dấu lại hết. Sau nửa đêm, bọn họ lái xe máy tìm kiếm căn cứ quân sự ở chỗ này.
Bọn họ đã viếng thăm tòa nhà chính phủ, Tần Sương đã đặt một thiết bị nổ công nghệ cao ở đó, chờ đêm mai sau khi vơ vét hết sẽ kích nổ, sau đó có thể rút lui.
Cũng may thời gian không phụ người có tâm, hai người không chỉ tìm được một số nhà máy công nghệ cao mà còn tìm thấy cả một nhà máy quân sự.
Chỉ là có rất nhiều người tuần tra bên trong nhà máy quân sự, muốn đi vào bên trong còn phải tính toán rất nhiều.
Sau khi đánh dấu hết những địa điểm cần quan trọng, hai người quay về khách sạn tiếp tục ngủ bù.
Đương nhiên, cho dù là lúc nào, hai người cũng phải thân mật một hồi, dù sao hai người đều rất cố gắng thực hiện kế hoạch sinh em bé.
Chỉ hy vọng sau chuyến hành trình này, những thiên thần nhỏ sẽ đến với bọn họ
Sau khi đổ mồ hôi đầm đìa, Hoắc Đình Châu tỏ vẻ thỏa mãn nói: “Anh đã cố gắng như vậy rồi, có lẽ con gái yêu của chúng ta sắp tới rồi phải không?”
Tần Sương yếu ớt nói: “Em thấy anh không phải muốn có con, mà chính là muốn hưởng thụ quá trình tạo ra em bé.”
Hoắc Đình Châu ôm lấy người vợ thơm tho mềm mại của mình, dùng giọng vô cùng trầm ấm nói: “Chẳng lẽ em không hưởng thụ quá trình này sao? Xem ra anh vẫn chưa hầu hạ em chu đáo.”
Tần Sương liếc mắt: “Lắm lời, ngủ đi”“
Vân Mộng Hạ Vũ
Thể lực giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn, cho nên Tần Sương giơ tay đầu hàng, dù có giày vò thế nào thì người mệt mỏi vẫn luôn là phụ nữ.
Hoắc Đình Châu mỉm cười, ôm thật chặt người trong lòng, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Tần Sương trở mình, vô cùng cáu kỉnh lẩm bẩm: “Nắng c.h.ế.t mất.”
Hoắc Đình Châu mở mắt ra, nhìn thấy người vợ trong lòng đang bực bội lẩm bẩm, chỉ đành phải đứng dậy kéo rèm cửa lại.
Tối hôm qua hai người thân mật ở trong không gian, sau khi xong việc mới ra ngoài đi ngủ, cho nên rèm cửa vẫn luôn không kéo lại.
Sau khi ánh nắng bị che khuất, Hoắc Đình Châu quay trở lại giường, ôm vợ chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi Tần Sương thấy đói bụng, hai người mới đứng dậy rửa mặt mặc quần áo tử tế.
“Chồng ơi chúng ta đi ăn sushi, nhìn xem có thứ gì thích, chúng ta cũng mua lại một ít trở về. Mặc dù chúng ta rất chán ghét đất nước này nhưng có mấy món đồ nhỏ mua về làm quà cũng rất ổn.”