Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:08:01
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tới cũng đã tới rồi, bên trong không gian có nhiều tiền nước này như vậy, không tiêu giữ lại cũng không có tác dụng gì, anh nghĩ thế nào?”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Nghe theo em, dù sao tối nay chúng ta cũng sẽ rời đi, em thích gì thì cứ mua đi.”

Sau đó hai người đi đến một nhà hàng sushi nổi tiếng ở chỗ này. Sau khi ăn một bữa no nê, bọn họ lại đi mua sắm rất nhiều thứ.

Tần Sương không thích quần áo chỗ này, nhưng vải vóc ở đây đúng là rất đẹp.

Sau một ngày rong chơi vui vẻ, khi màn đêm buông xuống, hai người thay bộ quần áo dạ hành, mang theo trang bị đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu làm việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ vơ vét sạch sẽ hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác, sau đó chính là các loại dây chuyền sản xuất và nhà kho của nhà máy cũng đều vét sạch, hai người bọn họ làm việc cật lực đến tận nửa đêm khuya, cuối cùng mới đi đến được nhà máy quân sự được canh giữ nghiêm ngặt.

Để không đánh cỏ động rắn, Tần Sương không màng tới đạo đức mua rất nhiều thuốc mê rải vào bên trong. Ngay khi hai người vừa thu dọn xong kho hàng ở đây, đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm ở bên ngoài.

“Đồ ngu, có kẻ địch!”

Hai người Tần Sương đưa mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng vơ vét đồ vật xong, sau đó bắt đầu rút lui.

Tuy nhiên, hai người vừa ra khỏi nhà kho, đã bị đối phương phát hiện.

“Đồ ngu, kẻ địch đang hoạt động ở đó, bắt sống bọn chúng!”

“Đoàng đoàng đoàng!”

“Đồ ngu, còn dám nổ súng, các anh g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ cho tôi!”

Tần Sương và Hoắc Đình Châu vừa rút lui vừa đánh trả, thấy hoả lực của đối phương áp chế hai người bọn họ, Tần Sương tiện tay ném một quả l.ự.u đ.ạ.n qua.

Theo một tiếng nổ lớn, đối thủ bị nổ tung thành từng mảnh, tên tiểu đội trưởng dẫn đầu còn chưa kịp chửi rủa tới câu tiếp theo đã bị nổ văng ra ngoài.

Tần Sương thấy thế, kéo tay Hoắc Đình Châu nhanh chóng rút lui, thấy phía sau lại có người truy đuổi, Tần Sương lại nhấn nút điều khiển từ xa, sau đó vang lên mấy tiếng kêu bíp bíp.

Toàn bộ Đông Kinh giống như gặp phải một trận động đất, những tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên khắp bốn phía, ngay cả những kẻ truy đuổi từ nhà máy quân sự còn chưa đuổi tới cũng bị làn sóng nhiệt của vụ nổ thổi bay.

Nhìn đám mây hình nấm ở phía xa, Tần Sương cực kỳ vui vẻ cười nói: “Chồng ơi, pháo hoa này thế nào? Đẹp không?”

Hoắc Đình Châu nhìn ánh lửa từ phía xa, cũng mỉm cười trẻ lời: “Rất đẹp, anh thích thứ này, nhưng nếu không rời khỏi chỗ này, có lẽ thành phố sẽ bị phong toả. Chúng ta đi thôi.”

Tần Sương còn chưa nhìn đủ cảnh náo nhiệt ở chỗ này, nhưng chồng cô nói đúng, nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, hai người phải rời đi ngay lập tức. Sau đó, cô lấy chiếc xe máy lúc trước ra, hai người đội mũ bảo hiểm rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Mà vào lúc này, trung tâm thành phố Đông Kinh đã trở nên hỗn loạn, các vụ nổ khắp nơi đã khiến rất nhiều người vẫn còn đang trong giấc mộng trực tiếp đi gặp Diêm Vương.

Mấy người lãnh đạo cấp cao lại ở rất gần đó, cũng bị vụ nổ này thổi bay nhà cửa.

Tần Sương hoàn toàn không có chút đồng cảm nào đối với tình cảnh những người này đang trải qua, trong đất nước này không có một người nào tốt, hoàn toàn xấu xa tới tận gốc rễ, chỉ có đánh cho bọn họ kinh hồn bạt vía mới có thể ngoan ngoãn một chút.

Hai người đi đến một bãi cỏ rộng lớn trống trải, Tần Sương lấy chiếc máy bay trực thăng lúc trước ra, không nói một lời, lên máy bay cất cánh bay về phía xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-356.html.]

Sau khi bay lên không trung, Hoắc Đình Châu nhìn xuống toàn bộ thành phố Đông Kinh, lúc này mời có thể nhìn rõ toàn bộ tình hình bên dưới.

“Vợ ơi, uy lực thuốc nổ này của em thật là đáng sợ. Em nhìn phía dưới kìa, lửa cháy rực trời, có lẽ trong vòng mấy năm tới bọn họ cũng sẽ không có hành động gì lớn đâu.”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Khó mà nói được, bọn họ chính là đám gián hôi đánh không chết, bọn họ không thể làm được hành động lớn, nhưng thủ đoạn nhỏ vẫn có thể khiến người ta ghê tởm. Lát nữa chúng ta sẽ bay thẳng đến biên giới của nước R, không phải anh còn có nhiệm vụ ở nước Mỹ sao? Vừa hay có thể bay thẳng tới đó.

“Chỉ là khoảng cách giữa nước R và nước Mỹ có hơi xa. Chúng ta chỉ có thể đến bên kia, ngồi máy bay dân dụng địa phương của bọn họ bay qua đó. Máy bay trực thăng này của em không thể bay tới đó.”

Từ đất nước bọn họ đến nước R không bao xa nhưng đi đến nước Mỹ lại rất xa..

Cho nên sau khi hai người đến một sân bay ở biên giới chỗ này, không hề nghĩ mua vé máy bay đi Mỹ rồi trực tiếp rời đi.

Về phần những tin tức tiếp theo ở chỗ này không còn liên quan gì đến hai người bọn họ nữa.

Khi máy bay lên cao, lúc này Tần Sương mới nhắm hai mắt lại, xem chiến lợi phẩm bên trong không gian.

Cô nghĩ thầm thế giới hiện tại không có giám sát thật sự là thời điểm tốt để cướp bóc. Không giống như ở hậu thế, khắp nơi trên đất đều có giám sát, muốn làm chút chuyện xấu cũng phải suy nghĩ xem mình có khả năng trốn thoát hay không.

Nhìn vào một đống bảo bối đã vơ vét được ở nước R, Tần Sương vui mừng đến mức muốn mở hai chai Champagne ăn mừng.

Lúc này Hoắc Đình Châu lại không bình tĩnh giống như vợ mình, anh chỉ thở hắt ra một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng thoát.

Đi đánh trận cũng không kích thích như thế này, một trận cướp phá đánh b.o.m đêm nay thật sự là khiến cho anh được mở rộng tầm mắt.

Quả nhiên, đi theo vợ chỗ nào cũng rất thú vị

Nước R đã điều động một lực lượng cảnh sát lớn, sau khi thành phố bị phong tỏa, hai người Tần Sương đã bay được nửa chặng đường.

Có thể nói, cho dù đối phương có cố gắng đến đâu cũng sẽ không bao giờ biết được người ra tay từ trong bóng tối là hai người bọn họ.

Đương nhiên, với vụ nổ ở chỗ này và rất nhiều thứ bị mất, rất nhanh gián điệp của các quốc gia khác sẽ nhanh chóng truyền tin tức về quốc gia của mình.

Khi bên phía Hoa Quốc nhận được tin tức này đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Chờ hai người Tần Sương hạ cánh xuống nước Mỹ, Hoắc Đình Châu có hơi chóng mặt nói: “Có lẽ anh cần ngủ một giấc để điều chỉnh múi giờ, đầu anh hơi choáng váng.”

Tần Sương thấy sắc mặt anh không tốt lắm, cũng đau lòng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đến khách sạn, có chuyện gì ngủ dậy rồi nói. Chỉ là muốn đi tới đó phải đổi một ít tiền mới được, anh còn có thể chịu đựng thêm một lát được không?”

Hai người vội vàng đến đây, không đổi tiền của nước này, lúc này hai người giống như người nghèo, một chút tiền chi tiêu cũng không có, cho nên muốn đi đến khách sạn chỉ có thể đi đổi tiền trước.

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Anh không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là có hơi choáng váng thôi. Bây giờ chúng ta đến ngân hàng đi.”

Tuy nhiên, cơ thể của Hoắc Đình Châu vốn không quen với việc ngồi máy bay đường dài, thêm vào đó là tiếng ồn ào, anh bắt đầu cảm thấy không được khỏe.

Thấy chồng có vẻ mệt mỏi, Tần Sương không nói hai lời, đưa anh đến thẳng ngân hàng.

Vì cả hai đều đang sử dụng danh tính của người Nước R nên khi đến ngân hàng đổi sang tiền thông dụng ở đây, họ đều dùng số tiền còn lại từ trước đó.

Sau khi ra khỏi ngân hàng, Tần Sương gọi một chiếc taxi đến khách sạn lớn nhất ở đây.

Loading...