Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 358

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:08:05
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chỉ là thân phận rất khó làm, tôi và vợ tôi bây giờ đang dùng thân phận của người Nước R, ngày mai các anh thử tìm xem ở đây có ai như vậy không, nếu không được thì chúng ta chỉ có thể đi tàu về, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm.”

Lần này, ngoài những nhà khoa học kia, còn có cả người nhà của họ, tính ra tổng cộng có 12 người, con số này không nhiều cũng không ít.

Muốn lặng lẽ đưa người đi không phải là chuyện dễ dàng.

Sau đó hai người bàn bạc thêm một lúc, Hoắc Đình Châu rời đi trở về khách sạn.

Lúc Tần Sương đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô giật mình tỉnh giấc, bước đến cửa: “Ai đấy?”

“Là anh.”

Nghe thấy giọng nói của chồng, Tần Sương mới mở cửa: “Nhanh vào đi.”

Hoắc Đình Châu bước vào, uống một cốc nước ấm rồi mới nói: “Bên này có 12 người cần đưa đi, nhưng có người luôn theo dõi bọn họ, muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này mà không bị tổn thất gì e là hơi khó.”

Tần Sương cau mày: “Số người cần đưa về cũng không ít, nhưng mà, cách gì rồi con người cũng nghĩ ra được, ngày mai anh đi cùng em ra ngoài xem xét tình hình xung quanh rồi tính tiếp.”

“Được, hôm nay cứ vậy đi, anh đi tắm rửa rồi ngủ đây.”

Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có tận mắt chứng kiến tình hình mới có thể quyết định.

Sáng hôm sau, hai người đi dạo quanh khu vực đó, Tần Sương nở một nụ cười đầy tà ác.

“Ông xã, Mỹ cũng đâu phải thứ tốt đẹp gì, em thấy công nghệ ở đây còn tiên tiến hơn cả Nước R, nên em nghĩ...”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vợ à, ở đây còn nguy hiểm hơn Nước R, chúng ta làm vậy rất dễ bị phát hiện.”

“Suỵt, em đã nghĩ ra một cách, anh nghe em nói đã.”

Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ: “Em nói đi, anh nghe đây.”

“Đồ ở đây rất nhiều thứ là thứ mà đất nước chúng ta hiện đang rất cần, ngàn dặm vất vả mới đến đây một chuyến, không thể cứ thế mà về tay không được.”

“Em đang nghĩ, đợi đến khi nơi này nổ tung, mọi người sẽ nhân cơ hội đó đưa người đi, em và anh mang theo một ít đồ đạc cần thiết rồi trực tiếp về nước, còn em sẽ ở lại gây chút rắc rối cho bọn họ.”

“Lúc đó, nơi này hỗn loạn, bọn họ cũng sẽ không còn tâm trí đâu mà tiếp tục theo dõi mọi người nữa, em nghĩ đây là phương án tốt nhất để giảm thiểu thương vong.”

Hoắc Đình Châu nhíu mày: “Vợ à, như vậy em sẽ gặp nguy hiểm, anh không đồng ý.”

“Nghe em, anh còn không biết bản lĩnh của em sao? Chỉ là sẽ phải về muộn vài ngày thôi, hơn nữa, những người lính của đất nước chúng ta không thể bỏ mạng nơi đất khách quê người vì chuyện nhỏ này, em sẽ rất đau lòng.”

“Ngoan nào, chờ mọi người rời đi, em sẽ nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây, nếu mọi người gặp rắc rối trên đường, em cũng sẽ tìm cách đi cứu, nghe lời em đi.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ kiên quyết như vậy, cũng cảm thấy rất phiền lòng.

Tuy biết vợ rất giỏi giang, nhưng để cô ở lại một mình, anh lại cảm thấy không yên tâm.

“Vợ à, hay là anh ở lại cùng em nhé?”

Tần Sương lắc đầu: “Không được, bên đó có rất nhiều biến số, cần anh chỉ huy tạm thời, cấp trên đã giao cho anh nhiệm vụ lần này, anh phải hoàn thành một cách xuất sắc.”

“Ngoan nào, em sẽ sớm về thôi, biết đâu chừng khi thuyền của mọi người chưa về đến nước, em đã về trước rồi ấy chứ.”

Hoắc Đình Châu thở dài: “Thôi được, vậy em nhất định phải cẩn thận, dù sao một khi bị phát hiện thân phận thật, em còn thu hút hơn cả những nhà khoa học kia.”

“Hì hì, yên tâm đi, với bộ dạng này của em, ngoài anh ra, không ai có thể nhận ra em đâu.”

“Kế hoạch đã định, bây giờ anh đi liên lạc với những người khác, tối mai hành động, còn em bây giờ sẽ đi chôn một ít kíp nổ.”

Hoắc Đình Châu ôm vợ: “Được, anh đi đây, em cẩn thận.”

Tần Sương đưa cho Hoắc Đình Châu một đống vũ khí phòng thân, sau khi tiễn anh đi, cô trở về phòng.

Chờ đến khi nơi này nổ tung, khách sạn chắc chắn sẽ kiểm tra phòng, dù sao thì đợi bên kia rút lui thành công, cô sẽ lập tức rời khỏi đây.

Lúc đó, cô sẽ đi dạo quanh California một vòng rồi trực tiếp về nước.

Khi màn đêm buông xuống, Tần Sương dựa theo thời gian đã hẹn trước, nhấn một nút, cách đó không xa, một tiếng nổ vang trời, lửa cháy ngút trời.

Hoắc Đình Châu thấy đã bắt đầu nổ thì chỉ huy mọi người xử lý lính gác của đối phương, sau đó dẫn mọi người rút lui về phía bến tàu.

Những người khác thấy Tần Sương ra tay mạnh mẽ như vậy cũng vô cùng bội phục.

Ngay khi đoàn người vừa rút khỏi nội thành, phía sau lại vang lên tiếng nổ ầm ầm, như thể nấm b.o.m nguyên tử.

Nhìn ngọn lửa ngút trời phía sau, ngoại trừ Hoắc Đình Châu, những người lính khác đều nuốt nước miếng, thầm nghĩ sức công phá của huấn luyện viên Tần thật đáng sợ!

Hoắc Đình Châu nhìn về phía sau, nơi ánh lửa bùng cháy, nghiêm nghị nói: “Chuyện này không liên quan gì đến huấn luyện viên của các cậu, nhớ kỹ cho tôi!”

Sức mạnh kinh hoàng của vợ anh, tuyệt đối không thể để họ bàn tán lung tung. Nếu để Mỹ biết được chuyện này liên quan đến vợ mình, sẽ rất khó giải thích.

Hơn nữa, năng lực của vợ anh vốn đã rất ghê gớm, nếu để người ta biết cô ấy còn có sức công phá lớn như vậy, chắc chắn sẽ khiến các quốc gia trên thế giới điên cuồng truy sát.

Nghe lão đại nói vậy, Võ Bằng cũng giật mình thon thót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-358.html.]

“Lão đại, chúng tôi chả biết cái gì cả, nước Mỹ gặp phải bạo loạn vũ trang thôi.”

Mấy người khác nghe vậy cũng vội vàng gật đầu phụ họa: “Tần huấn luyện viên đang ở trong nước, đây chắc chắn là bạo loạn vũ trang.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Các anh chớ có nói lung tung, nếu không chúng ta sẽ không dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ như vậy. Còn về vị giáo sư trên xe kia nếu có hỏi, cứ nói là không biết.”

“Rõ, lão đại yên tâm, chúng tôi biết nên nói như thế nào.”

Sau khi Tần Sương cho nổ tung toàn bộ khu vực nội thành, cô lái xe mô tô phóng như bay về phía ngoại ô.

Chỉ sợ đi chậm một chút, lát nữa thành phố bị phong tỏa, cô sẽ không thể về nhà được nữa.

Lúc này, do vụ nổ ở nội thành, không ít quan chức cấp cao của Mỹ đã thiệt mạng, tổng thống sau khi biết chuyện vô cùng tức giận.

Ông ta ra lệnh không chỉ phong tỏa toàn bộ cửa khẩu thành phố mà còn điều động một lượng lớn nhân lực tiến hành lục soát, kiểm tra người nước ngoài.

Vốn dĩ có một số đặc vụ của các quốc gia khác đang ẩn náu, sau vụ nổ này, rất nhiều người đã bị lộ.

Nước Mỹ không biết thủ phạm là ai, vì vậy những đặc vụ nước ngoài này đã trở thành công cụ trút giận của họ.

Hoắc Đình Châu đưa tất cả mọi người lên tàu an toàn, không đợi những hành khách khác, anh lập tức ra lệnh cho thuyền trưởng khởi hành.

Chuyện lớn như vậy xảy ra ở Mỹ, bây giờ mà không nhanh chóng rời đi, đợi quân đội của họ đến thì đừng ai mong chạy thoát.

Sau khi Tần Sương tìm được một nơi an toàn, nhìn thấy chấm đỏ trên đồng hồ đeo tay ngày càng di chuyển ra xa, cô biết chồng mình đã rời đi an toàn.

Sau đó, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, lái trực thăng riêng đến bang California.

Nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Tần Sương cảm thán, bầu trời đẹp như vậy, không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể nhìn thấy lại.

Cùng với sự tiến bộ không ngừng của khoa học kỹ thuật loài người, ô nhiễm môi trường là điều không thể tránh khỏi.

Mà cô, một con người nhỏ bé, không có khả năng thay đổi lịch sử, chỉ có thể tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên trong khoảng thời gian có hạn.

Khi trực thăng bay vào địa phận California, Tần Sương tùy tiện tìm một khu vực vắng vẻ để hạ cánh.

Sau đó, cô lái xe mô tô đi về phía thành phố.

Có lẽ nơi hạ cánh quá hẻo lánh, Tần Sương lái xe cả một đêm mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng nhà cửa nào.

Thực sự không còn sức lực để tiếp tục di chuyển, Tần Sương cất xe mô tô vào không gian.

Nhìn thấy lớp rào chắn trong không gian ngày càng mỏng manh, Tần Sương vui mừng khôn xiết, xem ra lớp rào chắn này sắp biến mất rồi.

Cô vui vẻ lấy một chai rượu vang đỏ ra, ăn uống no say rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Ở một nơi khác, Hoắc Đình Châu lênh đênh trên biển, giấc ngủ cũng không được ngon giấc.

Mãi cho đến nửa tháng sau, sau khi đã vơ vét đủ thứ ở Mỹ, Tần Sương mới lên máy bay trở về nước.

Lúc này, cô để tóc xoăn gợn sóng, tô son đỏ rực, mặc một chiếc váy màu đỏ, trông vô cùng quyến rũ, gợi cảm.

Hoắc Đình Châu biết hôm nay vợ mình sẽ đáp chuyến bay, nên đã dậy từ sớm mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, còn cùng Hổ Tử dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Sương sải bước xuống máy bay, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người ở sân bay.

May mà Tần Sương mặc chiếc váy dài qua gối, đội một chiếc mũ rộng vành và đeo một chiếc kính râm to bản, nhìn cô vô cùng thời trang và sành điệu.

Nếu như ở Trung Quốc không còn quá khắt khe với việc nhuộm tóc, có lẽ lần này Tần Sương đã nhuộm tóc vàng hoe rồi.

Hoắc Đình Châu đứng bên cạnh chiếc xe hơi đậu ở bãi đỗ, ánh mắt không ngừng hướng về phía cửa ra vào của sân bay.

Nhìn dòng người qua lại, thấy vợ mãi không ra, anh bắt đầu sốt ruột.

Khi bóng dáng xinh đẹp quen thuộc xuất hiện, Hoắc Đình Châu vội vàng bước tới, ôm chầm lấy người phụ nữ mà anh nhung nhớ bấy lâu.

“Ha ha ha, ông xã, sao anh nhận ra em vậy?”

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trong vòng tay, Hoắc Đình Châu cưng chiều nói: “Em là vợ anh, cho dù có hóa thành tro, anh cũng có thể nhận ra em ngay.”

“Chậc chậc, mới nửa tháng không gặp, ông xã học ở đâu cách nói chuyện mà nói chuyện ngọt ngào thế?”

“Vợ à, anh nhớ em muốn chết, sao em lại chơi lâu như vậy mới chịu về chứ, nếu không phải biết em an toàn, anh đã bay sang đó tìm em rồi.”

Tần Sương vỗ nhẹ vào lưng chồng, vui vẻ nói: “Thực ra chỉ cần mấy ngày là em về được rồi, nhưng mà phát hiện được kha khá thứ tốt bên đó, năng lượng công nghệ cao, nên em phải nán lại thêm chút thời gian để thu dọn.”

“Thôi nào, chúng ta mau về nhà đi, em mệt c.h.ế.t rồi.”

Hoắc Đình Châu nhận lấy vali hành lý của vợ, nắm tay cô đi về phía xe.

Sau khi lên xe, Tần Sương mới tháo mũ và kính râm, cười hì hì hỏi: “Ông xã, em có đẹp không?”

Hoắc Đình Châu quay đầu lại nhìn cô: “Đẹp, vợ anh là đẹp nhất, em trang điểm trông giống hệt người nước ngoài vậy.”

“Hì hì, bên đó người ta thường trang điểm như vậy, nên em cũng làm theo cho hòa nhập, thời gian em không có nhà, mọi việc ở nhà có ổn không?”

Vừa lái xe, Hoắc Đình Châu vừa trả lời: “Mọi việc đều rất tốt, công việc kinh doanh của em đều do Ngô Địch và mọi người quản lý đâu vào đấy, cậu cả đã gọi điện thoại mấy lần, nói rằng nhà máy đã đi vào hoạt động, hỏi khi nào em về.”

“Còn nữa, phòng thí nghiệm của em đã xây xong phần thô rồi, giờ chỉ còn chờ em về tự tay thiết kế nội thất.”

Loading...