Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:08:07
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lần trước khi anh đi đấu giá đất, anh đã mua cho em hai mảnh đất khá đẹp, bây giờ chỉ cần chờ em về vẽ bản thiết kế là có thể khởi công xây dựng.”

Nghe chồng nói vậy, Tần Sương hôn chụt lên má anh một cái: “Thưởng cho anh một nụ hôn nào, tập trung lái xe đi, em có mang rất nhiều quà về, bây giờ sẽ lấy ra xếp vào cốp xe, tránh đến lúc về nhà lại khó giải thích.”

Hoắc Đình Châu mỉm cười: “Được, đều nghe theo sự sắp xếp của em, nhưng mà bên viện nghiên cứu khoa học cũng đã gọi điện thoại rồi, lần này em về có lẽ sẽ rất bận rộn đấy.”

“Không sao, dù sao cũng đã tự do tự tại nửa tháng rồi, cũng nên nghiêm túc làm việc thôi, nếu không đế chế kinh doanh của em sẽ hao hụt vốn rất lớn, phải nhanh chóng thu hồi vốn đã.”

Hôm nay Tần Phong được nghỉ, biết con gái hôm nay về, ông ấy đích thân xuống bếp nấu rất nhiều món ngon.

Tần Dã như chú chim sẻ nhỏ, vừa giúp ba vừa học lỏm nghệ thuật nấu ăn.

“Hổ Tử này, sau này khi ba nấu ăn, con phải nhìn mà học đấy. Đàn ông mà biết nấu ăn là một lợi thế rất lớn khi tìm vợ, con nhìn ba và anh rể con thì biết, đàn ông mà biết nấu ăn thì dù là cô gái tốt đến mấy cũng có thể cưa đổ, nhớ chưa?”

Tần Dã gật đầu lia lịa: “Ba, con biết rồi, con nhất định sẽ học giỏi nấu ăn, sau này nấu cho chị ăn.”

Hai ba con bận rộn suốt buổi sáng, vừa dọn cơm xong thì nghe thấy tiếng xe ô tô từ ngoài sân vọng vào.

Tần Dã chạy một mạch ra mở cổng, vừa nhìn thấy người xuống xe đã reo lên: “Chị cả, chị về rồi!”

Nhìn thấy gương mặt xa lạ của Tần Sương, cậu bé ngẩn người: “Chị... chị là chị của em?”

Tần Sương sờ sờ mặt, bật cười: “Chị thay đổi nhiều đến vậy sao?”

“Chị cả, chị làm gì mà khác thế này? Nếu không phải giọng nói quen thuộc, em còn không nhận ra chị.”

Tần Sương cười ha ha: “Vào nhà rồi nói. Chị trang điểm thôi, tắm rửa xong sẽ trở lại bình thường ngay. Mà nhìn thế này không phải đẹp hơn sao?”

Tần Dã lắc đầu: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà chị cả lúc nào cũng đẹp. Chị cần em giúp gì không?”

Hoắc Đình Châu chỉ tay: “Lấy đồ chỗ này này, em đi tắm đi.”

Tần Sương đáp: “Vâng, vậy hai người từ từ lấy đồ nhé, em đi tắm đã, người toàn mồ hôi khó chịu quá.”

“Đi đi.” Hoắc Đình Châu cười nói.

Tần Sương vừa vào sân, Tần Phong đã bày xong bàn ăn, bước ra.

“Con gái, cái kiểu trang điểm gì mà xấu thế? Trông như vừa ăn gan hùm xong ấy, mau đi rửa mặt sạch sẽ đi, nhìn chói mắt quá.”

Tần Sương bĩu môi: “Người nước ngoài người ta trang điểm thế đấy, xấu chỗ nào? Gu thẩm mỹ của ba có vấn đề rồi!”

“Đi đi đi, gu của ba không vấn đề, nhìn cái môi đỏ chót của con kia kìa, dọa c.h.ế.t người ta. Mau đi rửa mặt đi, cơm nước xong hết rồi, toàn món con thích đấy.”

Tần Sương cười đáp: “Con biết rồi, con vào ngay đây.”

Thấy con gái đã vào phòng, Tần Phong mới ra cổng giúp con trai và con rể bê đồ.

Nhìn cả xe toàn quà cáp, Tần Phong không khỏi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ đây là đi cướp bóc à? Quả nhiên đi theo con gái là được ăn ngon mặc đẹp.

Lúc Tần Sương tắm rửa xong, cả nhà vừa ngồi vào bàn ăn thì cổng nhà lại bị đập ầm ầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-359.html.]

Hoắc Đình Châu nghe thấy nói: “Mọi người ăn trước đi, để con ra xem ai nào.”

Mở cổng ra, anh nhìn thấy mẹ mình và hai em vợ tay xách nách mang đồ đạc đến.

“Mẹ, sao giờ này mọi người lại đến đây?”

Đường Mẫn lườm con trai một cái: “Con dâu mẹ về nước, mẹ đến xem một cái cũng không được à?”

“Làm gì có chuyện đó, mau vào nhà đi, chúng con vừa dọn cơm xong.” Hoắc Đình Châu cười xòa nói.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tần Sương cũng đứng dậy đi ra: “Mẹ, mọi người đến vừa lúc, vào ăn cơm trưa luôn.”

“Ôi chao, con về rồi đấy à. Lúc trước Đình Châu về một mình, mẹ còn mắng thằng bé một trận, rõ ràng hai đứa cùng đi, sao lại tự ý về trước, thật là đáng đánh.”

Tần Sương nắm lấy tay mẹ chồng, cười nói: “Mẹ, là con bảo Đình Châu về trước. Công việc của anh ấy còn dang dở, con cũng có chút việc riêng cần giải quyết. Hơn nữa con có khả năng tự bảo vệ mình mà, thời gian qua làm mẹ lo lắng rồi.”

“Con bé ngoan, về là tốt rồi. Sau này đừng tự ý ra nước ngoài một mình nữa, bên ngoài nguy hiểm lắm. Lỡ con có mệnh hệ gì, chúng ta biết làm sao đây.”

Tần Sương ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa. Mà chúng ta đừng đứng đây nữa, vào nhà thôi, không đồ ăn nguội hết.”

Giờ đã là đầu hè, vạn vật sinh sôi, bữa cơm trưa hôm nay diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm áp với sự trở về của Tần Sương.

Ăn uống xong xuôi, Tần Sương mang quà ra chia cho mọi người. Chỉ có điều lúc này mí mắt cô cứ díu lại, sắp ngủ gật đến nơi. Hoắc Đình Châu thấy vậy lên tiếng: “Vợ, để anh dọn dẹp cho, em xem chừng ngủ gật đến nơi rồi kìa, hay là về phòng ngủ một lát đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đường Mẫn thấy con dâu mệt mỏi như vậy, cũng xót xa nói: “Nghe lời Đình Châu đi, đường sá xa xôi, về nghỉ ngơi trước đã. Có chuyện gì để sau hẵng nói.”

Quả thật Tần Sương cũng mệt mỏi, dặn dò mọi người vài câu rồi trở về phòng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của vợ, Hoắc Đình Châu không khỏi đau lòng.

Vì sự tiến bộ của đất nước, vợ anh đã phải vất vả rất nhiều, đi khắp nơi tìm kiếm nguyên liệu và năng lượng, tất cả chỉ để đất nước ngày càng hùng mạnh.

Đắp chăn cẩn thận cho vợ, Hoắc Đình Châu nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài, cả phòng khách chất đầy quà cáp, có thứ bọn họ nhận ra, có thứ toàn chữ nước ngoài, căn bản không biết là cái gì.

Hoắc Đình Châu quay lại phân loại toàn bộ số đồ đạc.

Tần Phong tay cầm chai rượu, càng nhìn càng thích, đã lâu rồi ông ấy không được uống rượu Tây, nhớ lắm rồi.

Ngay cả Hoắc Đinh Xuyên cũng ôm chặt lấy món đồ chơi yêu thích không rời tay.

Hoắc Nam Hi thì chăm chú ngắm nghía mấy chai lọ, nhìn là biết ngay mỹ phẩm dành cho phụ nữ.

Chỉ có Đường Mẫn là thở dài nói: “Chuyến này chắc con dâu chúng ta tốn kém lắm đây. Lát nữa nếu có thứ gì thích, nhớ đưa tiền cho chị dâu các con đấy, nó không có nợ tiền của các con đâu đây (ý là không nợ gì nên đừng có mà lấy như của mình).”

Hoắc Đinh Xuyên gật đầu: “Con biết, con với em út sẽ không để chị dâu chịu thiệt đâu. Mà một lần mang về nhiều đồ như vậy, chắc chắn rất vất vả.”

Đường Mẫn nói: “Biết vậy là tốt. Nhìn là biết mấy thứ này đều không rẻ, ví dụ như chất liệu của cái áo này, hiện tại trong nước chưa có đâu. Còn mấy chai rượu Tây này nữa, trước kia trong nước cũng có bán, giá cả đắt đỏ thế nào chắc các con cũng biết. Cộng thêm cả số trang sức này nữa, con bé này đúng là tiêu tiền như nước.”

Tuy biết con dâu kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không nên tiêu hoang như vậy, vẫn nên tiết kiệm một chút.

Tần Phong cười nói: “Bà tân gia à, đây là quà con gái tôi tặng cho chúng ta, nói gì đến tiền nong, như vậy là ngoại đạo. Hơn nữa nó còn mua quà cho tất cả mọi người, mọi người cứ chọn thứ mình thích mà lấy, cứ coi như ở nhà mình.”

Loading...