Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:19
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tất nhiên tình cảm cũng là có đi có lại, việc nhà chị cũng đừng tự mình làm hết, chúng ta cho đủ mặt mũi đàn ông ở bên ngoài, nhưng ở nhà phải là chúng ta làm chủ, nếu không thà không lấy chồng còn hơn, đúng không?” Tần Sương cười mím chi nói.

Nhậm Nhạc Nhạc nghe được những lời này, cũng cười đáp: “Yên tâm đi, tình cảm chị và anh trai em rất tốt, chỉ cần không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thì chuyện gì cũng không có.”

“Chị dâu, chị phải nhớ kỹ, tai nghe chưa chắc đã là thật, mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, nên vợ chồng sống với nhau có gì nghi ngờ thì cứ nói thẳng ra, rất nhiều người chia tay đều là do hiểu lầm không ai chịu giải thích, rồi cứ thế mà lạnh nhạt.”

“Em và Đình Châu nhà em không có bí mật, em tin tưởng anh ấy, anh ấy cũng tin tưởng em, bất kể xảy ra chuyện gì, hai đứa em đều sẽ cùng nhau bàn bạc giải quyết, nên tình cảm luôn rất tốt, đây cũng là đạo lý vợ chồng cách thức sống chung. Đáng lẽ làm em gái không nên nói những lời này với chị dâu, nhưng em hy vọng hai người có thể sống tốt, hai người có thể đến được với nhau, chính là duyên phận.”

Tần Sương và Nhậm Nhạc Nhạc tổng cộng mới gặp nhau hai lần, cũng chưa tiếp xúc gì nhiều, tuy rằng hôm nay chính thức trò chuyện cảm thấy cũng được, nhưng có vài lời dù không thích hợp lắm, cô cũng phải nói ra.

Tuy nhà họ Dương không phải gia đình giàu có gì, nhưng nếu như có một người chị dâu cả không hiểu chuyện, sau này người chịu khổ chỉ có ông bà và nhà bác trai.

May mà Nhậm Nhạc Nhạc cũng hiểu được ý trong lời nói của Tần Sương, thầm nghĩ quả thực cô em gái này không đơn giản, xem ra sau này phải sống hòa thuận mới được.

Sau đó hai người lại trò chuyện một lúc, Tần Sương đứng dậy cáo từ.

Kết quả vừa mới đứng dậy, Tần Sương tối sầm mặt mày, nhắm mắt lại ngất xỉu.

Hoắc Đình Châu sợ hết hồn: “Vợ, em sao vậy, tỉnh lại đi vợ.”

Người nhà họ Dương đang tiễn khách thấy Tần Sương ngất xỉu, cũng giật mình, Nhậm Nhạc Nhạc càng lo lắng hô lên: “Minh Thân, em gái ngất xỉu rồi, em mau lái xe đưa em ấy đến bệnh viện xem sao.”

Dương Minh Thân chạy đến, thấy em rể đang ôm em gái, cũng nhíu mày: “Đình Châu, Sương Sương sao lại ngất xỉu?”

Hoắc Đình Châu cũng lo lắng đáp: “Em cũng không biết tại sao, anh cả mau lái xe đến đây, chúng ta đến bệnh viện.”

Bởi vì Tần Sương đột nhiên ngất xỉu, Tần Phong là ba cô cũng lo lắng không thôi.

Sau đó để lại mấy người ở đây thu dọn, những người còn lại đều đi theo Tần Sương đến bệnh viện quân khu.

Viện trưởng biết được Tần Sương lại đến, cũng sợ hãi vội vàng chạy đến phòng khám.

Vừa vào cửa đã hỏi: “Đồng chí Tần sao vậy? Để tôi xem.”

Mọi người dạt ra một lối đi, viện trưởng đi đến bắt mạch cho Tần Sương.

Hoắc Đình Châu nắm tay vợ, thấy vợ vẫn chưa tỉnh lại, cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Mãi đến khi viện trưởng buông tay, mới cười nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đồng chí Tần có thai rồi, tuy nhiên nguyên nhân dẫn đến hôn mê cần phải xét nghiệm m.á.u mới biết được.”

Lời viện trưởng vừa dứt, trong phòng lập tức có người kinh ngạc nói: “Có thai rồi?”

“Đúng vậy, mới hơn một tháng, nhà các vị sắp có thêm người rồi.”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, biết được vợ có thai, cũng kích động không thôi, chỉ là thấy vợ vẫn đang hôn mê, cũng có chút lo lắng nói: “Vậy khi nào vợ tôi mới tỉnh lại?”

“Còn đứa bé trong bụng có sao không?”

Anh và vợ mong con đã lâu, nếu có chuyện gì bất trắc vợ nhất định sẽ bị kích động.

Sau đó y tá đưa Tần Sương đi làm kiểm tra tổng quát, mãi đến khi có kết quả, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra nguyên nhân ngất xỉu là do hạ đường huyết.

Tần Phong thấy con gái không có vấn đề gì khác, lên tiếng: “Minh Thân, hai đứa đưa mọi người về trước đi, ở đây có ba và Đình Châu chăm sóc là được rồi, hơn nữa hôm nay là ngày cưới của con, đừng để vợ con đợi lâu, mau về đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-363.html.]

Dương Minh Thân thấy quả thực em gái không có gì đáng ngại, dìu ông bà ra khỏi bệnh viện.

Đợi người thân đều rời đi, Tần Phong lúc này mới ngồi xuống bên giường con gái, nói với Hoắc Đình Châu: “Sương Sương mang thai rồi, ba tháng đầu không được gần gũi nghe rõ chưa? Nếu con gái ba có chuyện gì, ba sẽ đánh c.h.ế.t con rồi chôn cùng con gái ba.”

Hoắc Đình Châu ngượng ngùng sờ mũi: “Ba yên tâm, con biết rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho Sương Sương, ba cứ lo liệu ở đây, con gọi điện thoại về nhà một tiếng, lát nữa sẽ quay lại.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Phong ừ một tiếng: “Đi đi, kêu mẹ con mang canh gà đến đây, đợi con bé tỉnh dậy cho con bé uống.”

“Con biết rồi ba.” Hoắc Đình Châu ra khỏi phòng bệnh, đến văn phòng viện trưởng gọi điện thoại về nhà.

Đường Mẫn bên kia nhận được điện thoại, biết được con dâu có thai đang ở bệnh viện, cũng giật mình.

“Thằng nhóc thối, sao Sương Sương lại ở bệnh viện, có phải sức khỏe có vấn đề gì không?”

“Mẹ, Sương Sương không sao, chỉ là mới mang thai bị hạ đường huyết, mẹ đến thì mang theo canh gà, con ở bệnh viện đợi mẹ.”

Đường Mẫn nghe nói chỉ là hạ đường huyết, vội vàng đáp: “Mẹ biết rồi, con chăm sóc Sương Sương cho tốt, mẹ sẽ đến ngay.”

“Vâng, mẹ đi đường cẩn thận, không cần vội.”

Đường Mẫn cúp điện thoại, ngẩn người ra một lúc lâu mới cười ha hả, thầm nghĩ cuối cùng bà ấy cũng sắp được làm bà nội rồi.

Sau đó bà ấy bảo người giúp việc mau hầm một con gà, rồi cầm điện thoại gọi cho ông xã.

Hoắc Viễn Quân biết được con dâu có thai, cũng vui mừng khôn xiết, sau đó biết được con dâu bị hạ đường huyết đang ở bệnh viện, cúp điện thoại giải quyết công việc thật nhanh để đến bệnh viện thăm nom.

Đây chính là đứa cháu nội đầu tiên của nhà họ Hoắc, nhất định không thể chậm trễ với con dâu được.

Còn Tần Sương lúc này đang nằm mơ chơi đùa cùng mấy đứa trẻ, trước kia chỉ nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy được hình dáng của mấy đứa nhỏ, cũng giật mình.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng con là em bé, mẹ có thích em bé không?”

Tần Sương nhìn mấy đứa trẻ, mỉm cười hiền hậu nói: “Thích chứ, các con đều là những đứa trẻ ngoan, mẹ rất thích các con, nhưng tại sao các con lại gọi mẹ là mẹ?”

“Vì mẹ là mẹ của chúng con, chúng con sẽ sớm được gặp mẹ, mẹ hãy đợi chúng con nhé.”

Tỉnh dậy sau giấc mơ, Tần Sương mới mơ màng hỏi: “Đây là đâu? Em bị sao vậy?”

Hoắc Đình Châu thấy vợ cuối cùng cũng tỉnh lại, đỡ cô dậy nói: “Đây là bệnh viện, vừa rồi em ngất xỉu, em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Em ngất xỉu?” Tần Sương nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, hơn nữa trong bụng còn có em bé rồi, em có vui không?”

Tần Sương nghe nói mình mang thai, lại liên tưởng đến mấy đứa trẻ trong mơ vừa rồi, thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Tuy nhiên từ sau khi xuất ngoại đến giờ, kinh nguyệt của cô cũng không đều, có lẽ mấy đứa bé này là đã có từ lúc ở nước ngoài, chỉ là cô vô tâm không phát hiện ra.

Lại nghĩ đến dạo này mình hay ngủ li bì không có tinh thần, nghĩ kỹ lại thì đây chẳng phải là triệu chứng mang thai sao.

Sau đó đưa tay sờ bụng mình, dịu dàng nói: “Các con yêu, có phải là các con không?”

Hoắc Đình Châu nghe thấy câu “các con”, cũng nghi ngờ hỏi: “Vợ, sao lại là “các con”, chẳng lẽ em không chỉ mang thai một đứa?”

Loading...