Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 365

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:23
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Đinh Xuyên bĩu môi: “Đàn ông nhà chúng ta không có địa vị gì sao? Em lại thấy cháu trai tốt hơn, em có thể dẫn cháu trai đi chơi, con gái thì hay khóc nhè, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”

Hoắc Nam Hi trừng mắt nhìn anh trai: “Em muốn cháu gái thơm tho, anh mà thích con trai thì mau mau lấy vợ sinh con đi.”

Tần Sương cười nói: “Thôi nào, hai đứa đừng cãi nhau nữa, bây giờ em còn chưa ra đời, ai biết là trai hay gái, dù sao cũng là con của mình, trai gái chị đều thích.”

Đường Mẫn thấy con trai và con gái cứ cãi nhau mãi, lên tiếng: “Dù Sương Sương sinh con trai hay con gái mẹ đều thích, hai đứa cũng lớn rồi, mau mau tìm người kết hôn đi, bây giờ nhìn hai đứa mẹ lại thấy đau đầu.”

Con nhà người ta 20 tuổi đã làm ba mẹ rồi, chỉ có con nhà bà ấy, vừa nhắc đến chuyện kết hôn là chạy biến, như là tránh dịch bệnh vậy, thật là khiến bà ấy đau đầu!

Mang thai khiến cuộc sống của Tần Sương chậm lại. Đường Mẫn lo lắng cho con dâu, mỗi lần Tần Sương ra ngoài đều phải có người đi theo cẩn thận. Ngay cả khi đến viện nghiên cứu cũng phải hết sức cẩn trọng.

Hoắc Đình Châu cũng lo lắng không kém, nhìn bụng vợ ngày một lớn, anh cứ như người mang bầu vậy.

Ban đầu, Tần Sương muốn tự mình đến phòng thí nghiệm để giám sát việc trang trí nội thất, nhưng Hoắc Đình Châu cho rằng mùi vật liệu có thể ảnh hưởng đến thai nhi nên cô đành đưa bản thiết kế và giao phó cho người khác. Cô tự nhủ, đợi sau này sẽ tự mình lắp đặt hệ thống điện tử.

Trong thời gian dưỡng thai, ngoài việc vẽ bản thiết kế tại nhà, Tần Sương giao phó mọi việc cho Ngô Địch. Cậu ấy vốn thông minh, lại được học hỏi không ngừng, nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc tại Kinh Đô.

Dù chưa tốt nghiệp đại học, nhưng ai cũng biết Ngô Địch có hậu thuẫn vững chắc, không ai dám đắc tội. Thêm vào đó, với những kế hoạch Tần Sương vạch ra, một tập đoàn mang tên Thịnh Thế dần nổi lên tại Kinh Đô.

Thịnh Thế tham gia vào nhiều lĩnh vực, lại được rót vốn mạnh, nhanh chóng hợp tác với nhiều doanh nghiệp nước ngoài. Tô Lăng, cánh tay phải được Tần Sương bồi dưỡng khi kết hợp với Ngô Địch cũng dần khẳng định được vị thế của mình.

Đặc biệt, quỹ học bổng của Thịnh Thế nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người. Nhờ đó, hơn 200 học sinh có hoàn cảnh khó khăn đã được vay vốn để tiếp tục đến trường. Sắp tới Thịnh Thế còn tổ chức buổi đấu giá từ thiện, càng khiến tập đoàn nổi tiếng khắp Kinh Đô.

Hôm nay, Ngô Địch đến gặp Tần Sương:

“Chị Sương, có lẽ buổi đấu giá phải đợi đến khi khách sạn của chúng ta hoàn thành. Tổ chức ở địa điểm khác em lo lắng sẽ không an toàn, dù sao những món đồ đem ra đấu giá đều rất quý, lỡ bị mất cắp thì thiệt hại không nhỏ.”

Tần Sương xoa bụng, nói:

“Vậy em giục bên khách sạn đẩy nhanh tiến độ, sau khi kho hoàn thành, chị sẽ đến lắp đặt cửa chống trộm và khóa mật mã. Đến lúc đó, cho dù có kẻ nào dòm ngó cũng không vào được.”

“Ngoài ra, em tìm một mảnh đất đẹp ở khu Nhị Hoàn, nếu không có đất trống thì mua lại những căn nhà ở đó để xây dựng một bảo tàng lớn. Chị có rất nhiều bảo vật quốc gia, muốn thế hệ sau này có thể chiêm ngưỡng và biết đến những báu vật của đất nước.”

“Chuyện này nếu em không lo được thì giao cho Tô Lăng hoặc người khác làm, thiếu vốn thì nói với chị.”

“Sau khi khu biệt thự hoàn thành sẽ không bán ra ngoài, chỉ bán cho những người giàu có. Nhân viên an ninh phải là quân nhân xuất ngũ, môi trường, cơ sở vật chất cứ theo bản thiết kế mà làm.”

“Còn tòa nhà chung cư ở khu Hạnh Phúc, sau khi hoàn công thì cho nhân viên bán hàng bắt đầu chào bán, mỗi hộ gia đình chỉ được mua tối đa hai căn. Mấy đứa đi theo chị, mỗi người chọn một căn lớn nhất, coi như quà chị tặng, sau này cũng có chỗ ở riêng. Đến lúc nào các em kết hôn, chị sẽ tổ chức hôn lễ cho.”

Tần Sương không hề keo kiệt với những người đã cùng cô gây dựng sự nghiệp. Muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn cỏ. Khi họ đã nếm trải đủ vị ngọt, cho dù có người muốn đào góc tường cũng khó lòng lay chuyển.

Nghe Tần Sương nói vậy, Ngô Địch xúc động đáp:

“Em thay mặt anh em cảm ơn chị Sương. Chị dưỡng thai cho tốt, mọi việc bên này cứ để em lo liệu, có chuyện gì chị cứ gọi điện thoại dặn dò.”

Tần Sương gật đầu:

“Ừm, mọi người cũng chú ý nghỉ ngơi, sức khỏe là vốn quý, tiền bạc không kiếm hết được đâu, biết chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-365.html.]

“Dạ biết rồi, vậy em về trước.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đi đi, có việc gì cứ đến tìm chị.”

Nhìn những đứa trẻ mồ côi năm nào giờ đã trưởng thành, Tần Sương cảm thấy rất an lòng.

Kỳ nghỉ hè này, cô định đến Hải Thành, nhưng kế hoạch không theo kịp biến động. Nếu không mang thai, cô chẳng ngại ngần gì những kẻ muốn gây chuyện. Nhưng giờ đây, bụng mang dạ chửa, cô không dám tùy tiện ra ngoài, lỡ động thai khí ảnh hưởng đến sức khỏe thì hối hận không kịp.

Giờ phút này, không gì quan trọng bằng việc sinh con. May mắn là cô đã có tầm nhìn xa, bồi dưỡng được nhiều trợ thủ đắc lực, nếu không đế chế kinh doanh của cô chắc chắn sẽ phải lùi lại một năm.

Bốn tháng sau, bụng Tần Sương đã to như quả bóng.

Hôm nay, Hoắc Đình Châu xin nghỉ, đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra xem trong bụng cô có bao nhiêu đứa trẻ. Đường Mẫn lo lắng con trai không chăm sóc tốt cho con dâu nên cũng đi cùng.

Biết tin Tần Sương đến khám thai, viện trưởng đích thân đưa bác sĩ giỏi nhất khoa sản đến.

“Bác sĩ Chu, cô kiểm tra cho Đồng chí Tần cẩn thận một chút, biết chưa?”

Bác sĩ Chu biết Tần Sương không phải người thường nên tươi cười đáp:

“Viện trưởng yên tâm, tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.”

Tần Sương nằm trên giường, Hoắc Đình Châu đứng bên cạnh nhìn cô được kiểm tra.

Bác sĩ Chu sờ nắn bụng, sau đó tiến hành xét nghiệm máu. Mất cả buổi sáng, cô ấy mới cầm tờ siêu âm không được rõ lắm, nói:

“Hiện tại xem ra, trong bụng Đồng chí Tần có lẽ là 3-4 đứa trẻ, có một bé không nhìn rõ lắm, cũng có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng ba đứa trẻ là có thể khẳng định.”

“Thiết bị trong nước hiện nay còn chưa tiên tiến, nên chỉ có thể nhìn ra như vậy. Tuy nhiên, cơ thể Đồng chí Tần rất tốt, thai nhi phát triển khỏe mạnh. Sau khi về nhà, cô nên đi lại nhiều hơn, ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa, tránh trường hợp sinh nở khó khăn.”

Nghe con dâu mang thai nhiều con như vậy, Đường Mẫn lo lắng hỏi:

“Bác sĩ, con dâu tôi mang thai nhiều như vậy, sinh nở có nguy hiểm gì không?”

“Bà yên tâm, tuy mang thai nhiều con là trường hợp hiếm gặp, nhưng chỉ cần chú ý bồi bổ, việc sinh nở sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt, nếu hiện tại không có vấn đề gì, chúng tôi xin phép về trước, làm phiền bác sĩ.”

Bác sĩ Chu mỉm cười:

“Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi.”

Tần Sương cúi đầu nhìn bụng mình, thầm nghĩ quả nhiên là bốn đứa nhóc. May mắn là từ khi mang thai đến nay, ngoài việc hay buồn ngủ ra thì không có phản ứng gì khác, nếu không cô sẽ bị hành hạ đến chết.

Hoắc Đình Châu dìu vợ, ân cần hỏi:

“Sương Sương, em đi chậm một chút, đừng để ngã. Em muốn ăn gì không? Anh đi mua cho.”

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của chồng, Tần Sương bật cười:

Loading...