Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:34
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy tiếng con dâu, Đường Mẫn bước đến, mỉm cười nói: “Thật sao? Thai động rồi à? Có đau không con?”
Tần Sương lắc đầu: “Không đau ạ, chỉ là con thấy thật kì diệu, chúng nó biết đá rồi đấy.”
Đường Mẫn nhìn cái bụng của con dâu, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Quả nhiên, chưa đầy một lúc sau, bụng cô lại động đậy.
“Ôi chao, các cục cưng của bà nội, nhẹ thôi nào, đừng đá mẹ con nữa.”
Đường Mẫn sợ mấy đứa cháu cưng làm đau bụng con dâu, nhất là khi mấy đứa nhỏ cùng lúc ra sức “tập luyện” như vậy.
“Mẹ, chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là con sẽ “xả hàng” rồi. Con và Đình Châu đã bàn bạc kĩ rồi, sinh xong lứa này sẽ không sinh nữa. Con cái không cần nhiều, chỉ cần nuôi dạy cẩn thận mấy đứa này thì tốt hơn.”
Đường Mẫn cười hiền: “Hai đứa tự quyết định đi. Ba mẹ cũng không thể bên cạnh các con cả đời được. Cuộc sống là của hai đứa. Hơn nữa, một lần sinh nhiều con như vậy cũng rất hại sức khỏe.”
Tuy hiện tại vẫn chưa biết rõ là ba hay bốn đứa, nhưng một lần sinh nhiều như vậy thực sự rất nguy hiểm. Con dâu còn gánh vác trọng trách lớn lao, quốc gia còn đang chờ con bé nghiên cứu chế tạo ra những thứ tốt hơn, vì vậy, một lần sinh nhiều con như vậy cũng không nên sinh thêm nữa.
“Mẹ, hay là chúng ta tranh thủ nghĩ tên cho mấy đứa nhỏ đi, tên ở nhà ấy ạ, phải thật dễ thương.”
“Còn những cái tên xấu xí nghe cho dễ nuôi thì thôi đi, con không thích!”
Người ta thường nói “tên xấu dễ nuôi”, nhưng cô thực sự không thể nào chấp nhận được, thôi thì cứ bỏ đi.
“Vậy để ba và ông nội con cùng nhau nghĩ tên chính thức, còn chúng ta sẽ nghĩ tên ở nhà, con thấy sao?”
Tần Sương gật đầu: “Vâng ạ, con thấy được. Vậy con phải suy nghĩ thật kĩ mới được.”
Đây đều là con của cô, cái tên sẽ theo các con suốt đời, vì vậy phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.
“Chị dâu ơi cứu em! Hoa lão hổ phát điên rồi!”
Tần Sương còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy đứa em chồng hớt hải chạy vào. Cô nhíu mày nhìn đứa em chồng rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Hu hu... Chị dâu, Hoa lão hổ cưỡng hôn em, nụ hôn đầu của em, mất rồi...”
Hoa lão hổ? Chẳng lẽ là Hoa Đóa Đóa? Cô nhóc này hung dữ vậy sao?
“Chị dâu, Hoa lão hổ hung dữ quá, sao cô ấy cứ nhất quyết chọn em chứ? Không thể đổi người khác để hành hạ sao?”
Đường Mẫn nghe vậy vỗ vai con trai: “Cái thằng nhóc này, nói năng kiểu gì vậy? Sao lại gọi người ta là lão hổ? Chính là con có phúc mà không biết hưởng đấy!”
“Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không vậy? Hoa Đóa Đóa hung dữ như vậy, sau này lấy về, con còn có tiếng nói gì nữa?”
Đường Mẫn lườm con trai: “Từ trước đến nay con đã có tiếng nói gì đâu?”
Lúc này, Hoa Đóa Đóa cũng chạy đến. Cô nàng vừa bước vào sân đã ngọt ngào chào hỏi: “Dì Đường, chị Tần, xin lỗi vì đã làm phiền hai người.”
Nhìn thấy Hoa Đóa Đóa, Đường Mẫn cười nói: “Lại đây nào, để dì ngắm xem nào. Đóa Đóa của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp ra đấy.”
Hoa Đóa Đóa cũng không hề ngại ngùng, cô nàng bước đến gần Đường Mẫn, cười nói: “Dì Đường vẫn trẻ trung như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-370.html.]
Hoắc Đinh Xuyên kinh ngạc nhìn Hoa Đóa Đóa: “Này cô kia, sao cô lại tìm đến tận đây vậy?”
“Dì Đường, con thích Đinh Xuyên, hơn nữa anh ấy cũng đã hôn con rồi, dì phải làm chủ cho con!”
Hoắc Đinh Xuyên nghe vậy thì c.h.ế.t lặng, không biết nên nói gì cho phải. Rõ ràng là cậu ấy bị cưỡng hôn, sao cô nàng này có thể thản nhiên nói ra như vậy chứ?
“Ngoan nào, dì sẽ ủng hộ con. Chờ khi nào thuận tiện, dì sẽ đến nhà con nói chuyện với người lớn, con trai dì cưới được con là phúc phận của nó, đừng để ý đến nó nữa.”
Đường Mẫn rất thích Hoa Đóa Đóa. Cô bé này có ánh mắt trong sáng, làm việc dứt khoát, không giống những cô gái khác, lúc nào cũng toan tính. Nhà họ Hoắc hiện tại cũng đã rất quyền thế, tuy không câu nệ gia thế của con dâu, nhưng người ta đã tự nguyện “dâng” đến tận cửa, chuyện tốt như vậy, trừ khi ngu ngốc mới đẩy ra. Hơn nữa, đứa con trai này của bà ấy vốn nghịch ngợm, phải tìm một cô vợ lợi hại mới trị được nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đứa em chồng, Tần Sương bật cười nói: “Đinh Xuyên, em về phòng suy nghĩ cho kỹ đi, có phải em đã có tình cảm với Đóa Đóa rồi không? Cũng không biết là ai, mỗi lần về nhà đều nhắc đến Hoa Đóa Đóa, xem ra là em chưa nhận ra lòng mình rồi.”
Mỗi lần đứa em chồng về nhà, tuy miệng lúc nào cũng kêu ca Hoa Đóa Đóa, nhưng cô có thể cảm nhận được, Hoa Đóa Đóa trong lòng em ấy rất khác biệt. Có lẽ là do tính cách đàn ông, nên nhất thời chưa nhận ra mà thôi.
Nghe chị dâu nói vậy, Hoắc Đinh Xuyên nhớ đến nụ hôn vừa rồi, hình như cậu ấy cũng không ghét bỏ cho lắm, chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích cô nàng này rồi sao?
Ôi, thật đáng sợ!
“Chị dâu, em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mọi người cứ trò chuyện trước đi.” Nói xong, Hoắc Đinh Xuyên quay về phòng.
Hoa Đóa Đóa thấy Hoắc Đinh Xuyên đã đi, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Chị Tần, có thật là Đinh Xuyên cũng thích em không?”
Tần Sương mỉm cười: “Chẳng lẽ em không nhận ra sao? Tuy ngày nào thằng bé cũng kêu ca em, nhưng bị em hôn rồi, thằng bé cũng đâu có nổi giận? Em thấy bình thường sao?”
Nghe vậy, mắt Hoa Đóa Đóa sáng lên: “Xem ra những ngày tháng quấy rối của em cuối cùng cũng có kết quả rồi. Có phải em sắp được gả đến đây, sống chung với chị Tần rồi đúng không?”
Tần Sương bật cười: “Em nôn nóng gả đi vậy sao?” Cô nhóc này rốt cuộc ghét bỏ việc ở nhà đến mức nào vậy?
Hoắc Đinh Xuyên trở về phòng, nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện đã qua. Không biết từ lúc nào, trong đầu cậu ấy đều là hình bóng của Hoa Đóa Đóa. Nếu không phải chị dâu nhắc nhở, có lẽ đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa nhận ra, thì ra mình đã “trúng độc” sâu như vậy rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Hoa Đóa Đóa sau này sẽ tình chàng ý thiếp với người khác, trong lòng cậu ấy cảm thấy khó chịu, không thể nào chấp nhận được. Chẳng lẽ cậu ấy thật sự là người thích bị ngược đãi?
Cứ như vậy, Hoắc Đinh Xuyên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Còn Hoa Đóa Đóa, cô nàng ở lại nhà họ Hoắc đến tận tối mịt mới chào tạm biệt Đường Mẫn và Tần Sương để trở về nhà.
Vừa bước vào nhà, Hoa Đóa Đóa đã nghe thấy tiếng quát của Hoa Triết Trung: “Hoa Đóa Đóa, con lại đây cho ta!”
Nghe thấy tiếng ba, Hoa Đóa Đóa giật thót mình, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện cô theo đuổi Hoắc Đinh Xuyên đã bị ông ấy phát hiện rồi sao?
“Hì hì... Ba, có chuyện gì vậy ạ?”
Hoa Triết Trung nhìn cô con gái nhỏ nghịch ngợm, bất đắc dĩ nói: “Nghe người ta nói, con đang theo đuổi thằng hai nhà họ Hoắc?”
“Hì hì, ba biết rồi sao? Chẳng lẽ ba không đồng ý?” Hoa Đóa Đóa dè dặt hỏi.
“Hừ, nhà họ Hoắc cũng không tệ, nếu con thật sự có thể gả vào đó, tổ tiên nhà họ Hoa chúng ta chắc chắn sẽ phù hộ. Nhưng mà, con chắc chắn có thể “xử lý” được tên công tử bột Hoắc Đinh Xuyên kia sao?”
Hoa Đóa Đóa trợn mắt: “Ba, ba xem thường con gái ba quá rồi đấy! Sao con lại không “xử lý” được tên nhóc đó chứ?”
“Con nói cho ba biết, mẹ chồng tương lai và chị dâu cả của con đều đã công nhận con rồi. Hơn nữa, hôm nay Hoắc Đinh Xuyên còn được con hôn nữa đấy! Cho nên, việc con gả vào đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”