Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:38
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thôi, bọn chúng khó khăn lắm mới chịu ngủ, cứ để chúng nó ngủ ngoan đi. Muốn nhìn thì lúc nào cũng được, không cần phải gấp gáp lúc này. À mà, ngày kia anh có nhiệm vụ khẩn cấp phải đến biên giới một chuyến, lần này đi ít nhất cũng phải hai tháng mới về. Em yên tâm, trước khi em sinh anh nhất định sẽ trở về.”
Nghe thấy chồng sắp phải đi công tác xa, Tần Sương có chút hụt hẫng: “Sao lại đột nhiên phải đi công tác vào lúc này chứ? Bên đó xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừm, nhưng mà chuyện cụ thể thì anh cũng chưa rõ, phải đến đó mới biết được.”
Tần Sương biết thân phận của anh không thể nào kháng lệnh, cô thở dài nói: “Vậy anh phải cẩn thận đấy, phải mặc thường xuyên áo chống đạn vào, còn phải cẩn thận với những người lính bên đó. Có đôi khi, chưa chắc kẻ địch đã khó đối phó, mà là “nội gián” mới đáng sợ.”
“Tuy đất nước chúng ta đã bắt đầu lớn mạnh, nhưng gián điệp vẫn luôn tồn tại khắp nơi, anh nhất định phải cẩn thận với những người xung quanh mà anh không quen biết.”
“Quan trọng nhất là, nếu anh không biết quý trọng bản thân mà bỏ mạng ở đó, thì em sẽ lập tức đi lấy chồng khác, để con của anh gọi người khác là bố!”
“Em dám!” Hoắc Đình Châu nghiến răng nghiến lợi nói.
Chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình gả cho người khác, anh cảm thấy bực bội muốn g.i.ế.c người.
Vợ là của anh, con cũng là của anh, cho nên đừng có mơ tưởng đến chuyện tái giá.
Hai người “tâm sự” một lúc, Hoắc Đình Châu xoa bóp chân cho Tần Sương, sau đó ôm vợ vào lòng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hoắc Đình Châu dành nửa ngày ở nhà với vợ, mãi đến khi anh rời đi, Tần Sương mới tiếp tục tìm việc gì đó để g.i.ế.c thời gian.
Còn Võ Bằng, sáng sớm anh ấy hôn tạm biệt Vu Vãn Vãn, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Cũng may hiện tại Vu Vãn Vãn đang đi học, hai người cũng chưa có ý định sinh con sớm, cho nên Võ Bằng cũng yên tâm hơn phần nào.
Một tuần sau khi Hoắc Đình Châu rời đi, tâm trạng của Tần Sương đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
Có lẽ là do mang thai, gần đây cô nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.
Đường Mẫn là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của con dâu. Bà tìm chồng mình, nhỏ giọng nói: “Lần này Đình Châu đi làm nhiệm vụ gì vậy? Sao đến một cuộc điện thoại báo bình an cũng không có? Ông xem, gần đây tâm trạng của Sương Sương không được tốt, cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ con bé sẽ xảy ra chuyện mất.”
Nghe thấy con dâu có tâm trạng không tốt, Hoắc Viễn Quân cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Nhiệm vụ lần này của Đình Châu là tuyệt mật, không phải là tôi không cho nó báo bình an, mà là quy định không cho phép.”
“Hay là bà gọi điện cho ba mẹ Sương Sương đến đây ở vài ngày đi. Dù sao thì ba ruột vẫn hiểu con gái hơn, để ông ấy khuyên nhủ con bé một chút.”
Đường Mẫn nhíu mày, thầm nghĩ hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Bà gật đầu: “Cũng được, vậy ngày mai ông đừng quên gọi điện cho ba mẹ Sương Sương đấy.”
“Yên tâm đi, tôi nhớ mà.”
Tần Sương còn chưa biết sự thay đổi của mình đã bị mẹ chồng chú ý đến, lúc này cô đang ở trong phòng vừa xem truyện tranh vừa trò chuyện với các con trong bụng.
“Các con yêu, ba có bình an trở về không?”
“Cộp!”
Nhìn thấy bàn chân nhỏ xíu của con đạp vào bụng, Tần Sương mỉm cười hạnh phúc.
Trước kia, hai người xa nhau, cô đã quen rồi, nhưng lần này, chồng vừa đi, cô cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Có lẽ là do mang thai, cũng có lẽ là do gần đây cô quá dựa dẫm vào người đàn ông này, tóm lại, chỉ cần nghĩ đến việc chồng còn lâu mới về, cô cảm thấy không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-372.html.]
May mà xem truyện tranh một lúc, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đêm khuya, Đường Mẫn đến phòng con dâu một chuyến, thấy con dâu ngủ ngon, bà mới yên tâm trở về phòng ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Tần Sương mơ màng tỉnh dậy, thấy mặt trời đã lên cao, cô mới chậm rãi xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Do bụng ngày càng lớn, lúc này cúi đầu xuống, cô đã không còn nhìn thấy chân mình nữa.
Cô dò dẫm mang dép vào, sau đó chậm rãi đi vào phòng vệ sinh.
Đường Mẫn thấy cũng muộn rồi, bưng bát canh sườn hầm đến phòng ăn, sau đó lên lầu gọi con dâu dậy.
“Cốc cốc cốc!”
“Sương Sương, con dậy chưa?”
Nghe thấy tiếng mẹ chồng, Tần Sương vội vàng nhổ kem đánh răng trong miệng ra, đáp: “Mẹ vào đi ạ, con dậy rồi.”
Nghe thấy tiếng con dâu, Đường Mẫn mới đẩy cửa bước vào: “Tối qua con ngủ có ngon không? Chân có bị đau nhức không?”
Gần đây, chân của con dâu thường xuyên bị phù nề, lúc con trai ở nhà còn có thể xoa bóp cho cô.
Bây giờ con trai đi rồi, không có ai chăm sóc con dâu, bà muốn giúp con dâu nhưng con bé không cần.
“Mẹ, con không sao, gần đây con sẽ hạn chế đi lại, mẹ đừng lo lắng cho con.”
“Haiz, không sao là tốt rồi. Nếu con cảm thấy không thoải mái thì phải nói với mẹ, chân bị phù nề mà không xoa bóp sẽ rất khó chịu, con đừng có khách sáo với mẹ.”
“Nếu không thì còn có thím Trương mà, con đừng có tự mình chịu đựng, biết chưa?” Đường Mẫn lo lắng nói.
“Con biết rồi ạ, con thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm ngay đây. Nếu mẹ muốn đi đánh bài thì cứ đi đi, không cần lo lắng cho con, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Thấy mẹ chồng từ bỏ cả việc đánh bài vì mình, Tần Sương cảm động nói: “Mẹ đối xử với con tốt quá, đợi con sinh xong, con sẽ dẫn mẹ đi du lịch nước ngoài.”
Đường Mẫn thấy hôm nay sắc mặt con dâu khá tốt, để Tần Sương ăn sáng xong dìu cô đi dạo trong sân một vòng.
Hàng xóm xung quanh thấy bụng Tần Sương lớn như vậy, đều kinh ngạc không thôi.
Nếu không phải Tần Sương vốn cao ráo, thì lúc này chắc chắn đã biến thành một quả cầu tròn vo rồi.
“Chị Đường à, con dâu nhà chị chắc chắn là mang thai nhiều hơn một đứa nhỉ? Bụng lớn quá đi mất.” Một người hàng xóm đi tới hỏi.
Đường Mẫn mỉm cười: “Đúng vậy, con dâu tôi mang thai đa thai, bây giờ đã được sáu tháng rồi, đương nhiên bụng phải to hơn một chút. Trương Lan, cô định đi chợ sao?”
“Ôi, gần đây trên thị trường có rất nhiều loại rau củ quả, tôi đang định trời lạnh rồi, mua ít thịt dê về bồi bổ, đổi lại là trước đây thì đừng nói đến thịt dê, ngay cả mua một miếng thịt lợn cũng khó khăn. Bây giờ cuộc sống thật sự là ngày càng tốt hơn rồi.”
Đường Mẫn đáp: “Đúng vậy, bây giờ trên thị trường có rất nhiều người bán hàng, ngay cả những nghề thủ công truyền thống trước đây sắp mai một giờ cũng đã xuất hiện trở lại. Đổi lại là trước đây thì không dám nghĩ tới. Cô đã muốn đi chợ rồi thì đi nhanh đi, muộn là hết thịt ngon đấy.”
Trương Lan cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi phải đi ngay đây, nếu không sẽ không mua được thịt ngon mất. Hai người cứ đi dạo tiếp đi, chúng ta gặp lại sau nhé.”
Tiễn Trương Lan xong, Đường Mẫn mới quay sang nói với Tần Sương: “Sương Sương à, gần đây con có muốn ăn gì không, để mẹ đi chợ mua về, hoặc là bảo Đinh Xuyên mang về cho.”
Tần Sương lắc đầu: “Con không muốn ăn gì đặc biệt, chỉ là gần đây rất thèm ăn cay, hay là con gái trong bụng muốn ăn nhỉ?”