Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 377

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:49
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện nay, kỹ thuật trồng trọt trong nhà kính vẫn chưa hoàn thiện, nếu có thể cải thiện được bữa ăn cho các chiến sĩ ở miền Bắc vào mùa đông vì cô, đó cũng là một việc tốt.

Thật ra, rất nhiều gia đình vào mùa đông cũng tự trồng rau trong nhà, chỉ là không đủ cho cả nhà ăn mà thôi.

“Haiz, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Trước đây muốn ăn thịt như thế này cũng không dám nghĩ tới.” Hoắc Viễn Quân cảm thán nói.

Đừng nhìn ông ấy là cán bộ cấp cao, nhưng có rất nhiều lúc, ông ấy cũng giống như mọi người, phải ăn uống kham khổ.

Đặc biệt là trong những năm tháng kháng chiến, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.

Nào được như bây giờ, muốn ăn thịt, muốn uống rượu đều được.

Nghe thấy bạn già cảm thán, Tần Phong mỉm cười nói: “Ngày tháng gian khổ đã qua rồi, sau này chúng ta có thể an hưởng tuổi già. Chờ khi nào chúng ta nghỉ hưu, chúng ta sẽ tìm một căn nhà rộng rãi, ngày ngày vui vầy bên con cháu, thỉnh thoảng đi câu cá, chơi cờ, đó mới là cuộc sống an nhàn.”

Hoắc Viễn Quân nuốt miếng rượu vang đỏ xuống, cười nói: “Chuyện đó còn phải chờ thêm vài năm nữa. Chức vụ của tôi cũng phải tìm được người kế nhiệm thích hợp. Không biết đến lúc đó, thằng cả nhà tôi có đảm đương được không.”

Ông ấy không yên tâm giao phó cho ai khác, chỉ có cậu con trai cả này là ông ấy hài lòng nhất.

Chờ thêm vài năm nữa, khi nào con trai ông ấy đủ lông đủ cánh, ông ấy sẽ giao lại mọi việc cho nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, tình hình hiện tại của gia đình bọn họ, nhất định phải có người ở vị trí cao, nếu không sẽ rất khó khăn trong việc giải quyết một số việc.

Đặc biệt là con dâu ông ấy, gánh nặng trên vai con bé không hề nhẹ hơn con trai ông ấy chút nào. Những vũ khí mà con bé nghiên cứu ra khiến cho nước ngoài phải thèm muốn.

Mặc dù vẫn có người muốn ra tay với con dâu ông ấy, nhưng sau sự việc lần trước, rất nhiều người không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Không nói đâu xa, chỉ cần một mình con dâu ông ấy có thể đánh bại một đám đặc vụ, đã khiến cho bọn chúng phải kiêng dè.

Ai có thể ngờ được một người chuyên nghiên cứu khoa học, vậy mà võ công lại cao cường như vậy, khiến cho đối phương không thể nào ra tay được.

Lúc này, nghe thấy ba chồng nhắc đến Hoắc Đình Châu, Tần Sương không khỏi lo lắng, không biết tình hình bên đó thế nào rồi.

Trước đây, khi chồng đi làm nhiệm vụ cô chưa từng lo lắng như vậy, có lẽ là gần đây ở nhà quá nhàn rỗi, nên cô mới suy nghĩ lung tung.

“Nào nào nào, mọi người ăn nhiều một chút đi, hôm nay chuẩn bị rất nhiều thịt. Nhân tiện, chào mừng Đóa Đóa và Bắc Mặc đến nhà chơi. Hai đứa đã là người yêu của nhau rồi, sau này phải yêu thương nhau thật lòng nhé. Chúng tôi đều đã già rồi, cuộc sống sau này là do hai đứa tự mình vun vén. Hiện tại, tôi chỉ mong hai đứa sớm kết hôn, sinh con đẻ cái. Còn nữa, chào mừng con gái, Tần Tuyết. Sau này cháu và anh trai nhớ thường xuyên đến nhà dì chơi nhé.”

Thấy mọi người có vẻ hơi gượng gạo, Đường Mẫn lên tiếng khuấy động không khí.

Hoa Đóa Đóa cười nói: “Dì Đường, dì cứ ăn đi ạ, chúng cháu tự biết chăm sóc bản thân. Dì cũng ăn nhiều một chút, thịt nướng ngon như vậy, chắc chắn cháu phải ăn thật nhiều mới được.”

Đường Mẫn mỉm cười: “Haiz, con bé này ngoan quá! Sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm dì, sau này nếu Đình Xuyên dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì, xem dì có đánh gãy chân nó không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-377.html.]

Hoắc Đinh Xuyên: “...” Hình như cậu ấy không phải con ruột của mẹ!

“Đúng rồi, Bắc Mặc, cháu cũng ăn nhiều một chút. Nói thế nào thì nơi này cũng là nhà của chị họ cháu, khi nào ba mẹ cháu rảnh rỗi thì đến đây chúng ta bàn chuyện đám cưới cho hai đứa. Sau này nếu Nam Hi có chỗ nào không phải thì cứ nói với dì và chị dâu, con bé ấy cũng giống như Đóa Đóa, đều được nuông chiều từ bé, tính cách có thể hơi trẻ con một chút, cho nên cháu là đàn ông phải bao dung hơn.” Đường Mẫn cười nói.

“Dì yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Nam Hi. Con gái là để yêu thương, sau này những việc nhà như nấu ăn, dọn dẹp,... cháu sẽ cùng làm với Nam Hi, sẽ không để cô ấy phải chịu khổ.”

Hạ Bắc Mặc hiểu ý của dì Đường, dù sao thì con gái nhà người ta chưa từng phải chịu khổ, đương nhiên không thể nào gả cho cậu ấy rồi lại phải cùng cậu ấy chịu khổ, như vậy thì cậu ấy là người đàn ông bất tài.

“Được rồi được rồi, con cái tự có phúc phần của mình, thịt nướng thơm như vậy, mọi người mau ăn đi.” Hoắc Viễn Quân lên tiếng.

Sau khi cả nhà ăn uống no nê, Tần Sương đặt đũa xuống, trở về phòng trước.

Hoắc Nam Hi tiễn Hạ Bắc Mặc ra cổng đại viện, còn Hoắc Đinh Xuyên thì tự mình đưa Hoa Đóa Đóa về tận nhà.

Tần Phong bảo Tần Dã đưa em gái về phòng nghỉ ngơi, sau đó ba người mới ngồi xuống ghế sofa.

“Tân gia, dạo này tâm trạng của Sương Sương thế nào? Tôi thấy con bé có vẻ không được vui.” Tần Phong hỏi.

“Haiz, trước đó còn tốt, nhưng từ sau khi thằng cả nhà tôi đi công tác, tôi phát hiện ra tâm trạng của con bé lúc nắng lúc mưa, có lúc còn rất cáu kỉnh. Ông xem chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?” Đường Mẫn buồn bã nói.

Đừng nhìn hôm nay có vẻ tâm trạng của con dâu tốt, đó là do mọi người đã phân tán sự chú ý của con bé.

Một khi trong nhà không có ai trò chuyện, giải khuây cho con bé, nó sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Nghe Đường Mẫn nói vậy, Tần Phong nhíu mày: “Chẳng lẽ là dấu hiệu của chứng trầm cảm trước sinh?”

Đường Mẫn ngẩn người: “Trầm cảm trước sinh là gì?”

“Nói thế nào nhỉ? Đây là một loại bệnh tâm lý, chia làm hai loại là trước và sau khi sinh. Trường hợp nặng có thể dẫn đến ý định tự tử, không phải là một dấu hiệu tốt.”

“Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao? Vậy chẳng lẽ con dâu tôi thật sự bị bệnh sao?” Đường Mẫn có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên bà ấy nghe nói đến căn bệnh này.

“Hai người yên tâm, có lẽ là do Đình Châu không có ở nhà, con bé lo lắng cho tình hình của Đình Châu bên đó, thời gian dài không được giải tỏa, cho nên mới tạo thành áp lực tâm lý. Ngày mai tôi sẽ trò chuyện với con bé, dù sao thì tôi vẫn hiểu con gái mình nhất.”

Nghe vậy, Đường Mẫn vội nói: “Vậy thì làm phiền tân gia rồi. Con bé này có chuyện gì cũng không chịu nói với chúng tôi. Ông là người thân thiết nhất với con bé, chắc chắn sau khi trò chuyện với ông, tâm trạng của con bé sẽ tốt hơn.”

“Chủ yếu là bây giờ cái thai đã được 7 tháng rồi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng không biết ăn nói với Đình Châu như thế nào.”

“Hay là chúng ta dẫn con bé ra ngoài dạo phố một chút? Mang theo nhiều vệ sĩ một chút, chỉ cần con bé vui là được.”

“Hơn nữa, suốt ngày ở nhà, chắc chắn con bé sẽ cảm thấy buồn chán. Hay là để Tần Dã và Tần Tuyết đến đây ở một thời gian? Ít nhất cũng có người trò chuyện, phân tán sự chú ý cho con bé, chờ khi nào Đình Châu hoàn thành nhiệm vụ trở về thì thôi.”

Tần Phong thở dài: “Cũng được, vậy để hai đứa nhỏ đến đây ở với Sương Sương một thời gian. Chỉ là làm phiền anh chị rồi.”

Loading...