Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:51
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Mẫn xua tay: “Không phiền, không phiền, đều là trẻ con cả, có gì mà phiền. Hơn nữa, ông cũng biết Hổ Tử là đứa trẻ hiểu chuyện mà.”
“Chỉ là cái thai của Sương Sương, đến tháng thứ 8 là phải cẩn thận, đa thai thường không thể sinh đủ tháng. Đến lúc đó, hai người phải sắp xếp người của mình ở bệnh viện quân khu trước, nhỡ đâu có kẻ gian trà trộn vào thì nguy hiểm.”
Hoắc Viễn Quân gật đầu: “Chuyện này tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ không để cháu nội của tôi xảy ra chuyện. Đến lúc đó, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, dù sao thân phận của con dâu tôi đặc biệt, các vị lãnh đạo cấp cao cũng không muốn con bé xảy ra chuyện, nếu không sự tổn thất sẽ không nhỏ.”
Hiện tại, đất nước đã được hưởng lợi từ những sản phẩm và đồ điện mà Tần Sương thiết kế ra, mang về rất nhiều ngoại tệ cho đất nước. Một nhà khoa học quốc bảo như vậy, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc thì đều biết phải làm như thế nào.
Hơn nữa, phòng thí nghiệm của con dâu ông ấy sắp hoàn thành, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều sản phẩm mới ra đời, cho nên việc bao trọn một tầng bệnh viện cũng không phải là vấn đề lớn.
Sau đó, ba người lại trò chuyện thêm một lúc nữa rồi ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Còn Tần Sương, đêm nay cô ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, cứ mơ màng cho đến khi mặt trời ló dạng, cô cũng không tài nào ngủ được nữa.
Tần Sương mặc áo ngủ xuống lầu, tự pha cho mình một cốc sữa bò. Cô vừa mới uống được một nửa thì Tần Phong cũng đã thức dậy.
Nhìn thấy con gái ngồi ngẩn người ở phòng khách, Tần Phong hỏi: “Sao con dậy sớm vậy? Có phải cảm thấy trong người khó chịu hay không?”
Thấy là ba, Tần Sương cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: “Đêm qua con ngủ không ngon, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Ba, ba nói xem có phải Đình Châu bên đó xảy ra chuyện rồi không?”
“Haiz, con đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Trước đây, Đình Châu thường xuyên đi làm nhiệm vụ, cũng đâu phải lần nào cũng bình an vô sự trở về. Ba thấy là do con mang thai nên đầu óc mới có vấn đề đấy. Nếu con rảnh rỗi quá thì ba tìm việc gì đó cho con làm, khỏi phải suy nghĩ lung tung nữa.”
Tần Sương lườm ông ấy: “Con không muốn đi làm đâu, con còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống nhàn nhã này. Chỉ là con lo lắng cho tình hình của anh ấy bên đó, nếu không phải con đang mang thai, không tiện đi lại, thì con đã sớm đi tìm anh ấy rồi.”
“Con đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Bây giờ cái thai ngày càng lớn, nếu con cứ bị trầm cảm như vậy thì phải làm sao? Mẹ con năm xưa cũng vì chuyện của ông bà ngoại mà trong lòng luôn chất chứa tâm sự, cho nên lúc mang thai con, do ba sơ ý không chú ý đến cảm xúc của mẹ con, để mẹ con suy nghĩ nhiều, lúc đó mới dẫn đến tâm lý có vấn đề.”
“Bây giờ con cũng sắp làm mẹ rồi, không vì bản thân thì cũng phải vì con cái chứ. Ba biết con lo lắng cho Đình Châu, nhưng đó là công việc của nó, ba tin nó nhất định sẽ bình an trở về vì mẹ con con. Cho nên, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, biết chưa?”
Tần Sương “dạ” một tiếng: “Con sẽ cố gắng.”
“Thôi, ba đi làm bữa sáng cho con. Đã lâu rồi con không được ăn cơm ba nấu, hôm nay ba làm món bánh rán con thích ăn nhất, được không?”
“Dạ được ạ, vậy con cảm ơn ba.”
Tần Phong cưng chiều cười cười, sau đó đứng dậy đi vào bếp. Lúc này, dì Trương cũng đã dậy, bà ấy nhìn thấy có người đang nấu ăn trong bếp, nhận ra là ba của Tần Sương, dì Trương có chút ngại ngùng nói: “Ông thông gia, để tôi làm cho, sao ông lại phải động tay động chân chứ?”
“Không sao, con gái tôi thích ăn cơm tôi nấu. Hôm nay tôi được nghỉ, tôi làm cho con bé một bữa sáng. Bà đi làm việc khác đi, để đây cho tôi.”
Thấy Tần Phong đã nói vậy, dì Trương cũng không tiện nói gì thêm, dì đi nấu cháo cho mọi người.
Đợi mọi người trong nhà thức dậy, mùi thơm từ trong bếp đã lan tỏa khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-378.html.]
Đường Mẫn nhìn thấy con dâu đã dậy, bà ấy quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của cô, thấy cô không sao, bà ấy mới yên tâm đi vào bếp phụ giúp.
Lúc này, Tần Phong đang mặc tạp dề, ông vừa bưng một đĩa bánh rán lớn ra khỏi bếp thì thấy Đường Mẫn đi tới. Bà ấy cười nói: “Ôi chao, anh Tần, sao anh lại vào bếp nấu nướng vậy?”
“Khụ, chuyện này có gì to tát đâu. Con gái tôi từ nhỏ đã thích ăn cơm tôi nấu, hôm nay tôi được nghỉ, tôi làm cho con bé một bữa sáng.”
“Vừa hay mọi người cũng đến nếm thử tay nghề của tôi xem sao.”
Đường Mẫn mỉm cười: “Vậy hôm nay chúng tôi được một bữa ngon rồi.”
Sau đó, cả nhà quây quần bên nhau ăn sáng. Hoắc Đinh Xuyên ăn đến mức không thèm ngẩng đầu lên.
Tần Dã thường xuyên được ăn cơm ba nấu, cho nên cũng không giống như Hoắc Đinh Xuyên, vừa ăn vừa hít hà, thỉnh thoảng cậu ấy còn quay sang chăm sóc em gái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Tuyết cắn miếng bánh rán, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Từ khi có anh trai, cô bé không bao giờ phải chịu đói nữa. Mặc dù bình thường vẫn phải uống thuốc, nhưng tâm trạng tốt hơn, sức khỏe cũng theo đó mà được cải thiện, không còn bị bệnh nữa.
Sau khi ăn sáng xong, người đi làm, người đi học, trong nhà lại trở nên vắng vẻ.
Còn ở một nơi khác, trên chiếc máy bay đang bay về nước, một nhóm người bê bết máu, nhìn người đội trưởng đang hôn mê bất tỉnh, Võ Bằng không khỏi thẫn thờ.
Bây giờ anh ta không biết phải đối mặt với chị dâu như thế nào nữa. Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tổn thất lần này rất nặng nề.
Hơn nữa, tất cả đều là do Lê Hạo, nếu không phải vì anh ta, đội trưởng cũng sẽ không bị phân tâm mà để đối phương thừa cơ gây thương tích.
Lưu Dương cũng đỏ hoe đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Lê Hạo c.h.ế.t tiệt, tôi sẽ không tha cho anh ta. Nếu đội trưởng có mệnh hệ gì, cho dù phải cởi bỏ bộ quân phục này, tôi cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta!”
“Đội trưởng sẽ không sao đâu. Bác sĩ nói chỉ là bị tụ m.á.u não, chờ khi nào cục m.á.u tan hết thì sẽ không sao nữa. May mà đội trưởng mặc áo chống đạn, nếu không vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Nghĩ đến Lê Hạo, Võ Bằng nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta muốn “làm màu” như vậy thì sao không tự mình c.h.ế.t quách đi cho rồi!
Chiếc máy bay đáp xuống bệnh viện quân khu. Sau khi Viện trưởng nhận được tin, Hoắc Đình Châu vừa xuống máy bay đã được đưa thẳng vào phòng cấp cứu để kiểm tra lại.
Hoắc Viễn Quân sau khi nhận được tin, lập tức dẫn theo vệ sĩ đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng phẫu thuật, ông ấy đã lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao Đình Châu lại hôn mê bất tỉnh?”
Võ Bằng đỏ hoe đôi mắt, đáp: “Báo cáo Tư lệnh, lần này đều là do Lê Hạo, anh ta thấy chúng tôi lập công thì ghen ghét, cố tình gây sự. Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, đội trưởng vừa phải chỉ huy vừa phải lo cho sự an toàn của chúng tôi, tên Lê Hạo vì muốn tranh công lao nên đã xen vào. Đội trưởng không đề phòng, bị b.o.m của đối phương tấn công, đầu đập vào đá, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.”
“Còn nữa, chuyện này tạm thời đừng nói cho chị dâu biết, tôi sợ chị ấy biết được sẽ kích động, ảnh hưởng đến thai nhi.”