Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:09:57
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Đình Châu sờ sờ bụng mình, có chút chột dạ nói: “Chờ anh khỏe lại, anh sẽ tập luyện lại ngay, đảm bảo giống hệt như trước đây.”
Vợ anh thích nhất là khuôn mặt và vóc dáng của anh, lỡ như mất đi ưu thế này, ma mới biết được vợ anh có thay lòng đổi dạ hay không.
“Haizzz, nhìn anh tiều tụy quá, xoa bóp chân cho em đi, từ ngày anh đi, không có ai mát xa cho em, ban đêm ngủ cũng không ngon, lần này anh bị thương, chắc phải nghỉ ngơi đến lúc em sinh con mất.”
Nhìn thấy hai chân vợ sưng lên rõ ràng, Hoắc Đình Châu đau lòng nói: “Sao em không bảo mẹ xoa bóp cho?”
“Em ngại lắm, làm sao mà bảo mẹ chồng xoa bóp chân cho mình được!”
Tuy rằng mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, nhưng những chuyện này thật sự là khó mở lời.
“Ngoan nào, để ông xã xoa bóp cho, sau này ngày nào anh cũng xoa bóp cho em, nhưng mà báo cáo bên trên anh vẫn chưa viết, ngày mai phải tranh thủ viết nốt.”
“Anh nằm liệt giường nửa tháng rồi, bây giờ chỉ cần không vận động mạnh thì cơ bản là không có vấn đề gì.”
“Nhưng lần này đúng là anh sơ suất, trước đó đã bị một vố đau rồi, không ngờ tên đó vẫn không biết hối cải, hy vọng Võ Bằng bọn họ có thể tìm được chứng cứ, kéo anh ta xuống đài.”
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc bản thân suýt chút nữa không thể trở về, Hoắc Đình Châu lại thấy sợ hãi.
May mà mạng lớn, Diêm Vương không thèm đón anh.
“Thôi được rồi, chuyện của Lê Hạo cứ để em lo, cho dù anh ta có gia thế khủng đến đâu, dám ra tay làm anh bị thương, em sẽ không tha cho hắn ta. Mấy tháng này cứ để anh ta sống yên ổn thêm một thời gian nữa, đợi em sinh con xong, xem em có lột da anh ta không.”
Nhìn dáng vẻ hung dữ của vợ mình, Hoắc Đình Châu chỉ biết bất đắc dĩ cười.
“Chuyện này cứ để anh tự mình giải quyết, không đáng để em phải tức giận vì loại người đó.”
“Anh ta nhằm vào anh, chẳng qua là thấy anh chướng mắt, muốn cướp công lao thôi. Lần này người bên phía anh ta thương vong nặng nề nhất, chưa kể đến việc nhiệm vụ không hoàn thành, thương vong còn lớn như vậy, không cần chúng ta phải ra tay, cấp trên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta đâu.”
Lãnh đạo cấp trên có ngu ngốc đến đâu, thì những người có thể leo lên vị trí cao như vậy cũng không phải là hạng người ngu dốt.
Tuy rằng phía anh cũng có tổn thất, nhưng có thể bỏ qua không tính, so với Lê Hạo bọn họ, thật sự là thiệt hại nhỏ nhất.
Tần Sương vừa hưởng thụ dịch vụ xoa bóp chân của chồng, vừa cười nói: “Không nói đến chuyện bực tức đó nữa, chúng ta bàn chuyện đặt tên cho con đi, hiện tại em có thể chắc chắn là bốn đứa, tên chính thì để ông nội với ba đặt.”
“Còn tên ở nhà em muốn tự mình đặt, anh thấy Đoàn Đoàn, Viên Viên, Bình Bình, An An thế nào?”
“Hay là Tiểu Thang Viên, Tiểu Đậu Bao, Tiểu Đản Hoàng, Tiểu Nhu Mễ?”
“Hay là Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo?”
Nghe vợ nói ra một tràng dài tên gọi, Hoắc Đình Châu thầm nghĩ cũng may là không phải là Cẩu Đản, Nha Đản, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo gì đó.
“Anh thấy cái tên “ Thang Viên” rất dễ thương, hay là lấy cái đó đi, nhưng mà Tiểu Nhu Mễ có phải là dành cho con gái không?”
Tần Sương cười nói: “Đúng vậy, bốn đứa nhóc này nhất định sẽ có một bé gái, biết đâu lại được hai bé gái, cho nên phải nghĩ nhiều tên một chút, để sau này đỡ phải mất công suy nghĩ.”
“Đương nhiên, nếu như kiếp trước anh không có người yêu nào khác, thì kiếp này chắc chắn sẽ có bốn thằng con trai đấy, mệt c.h.ế.t anh!”
Hoắc Đình Châu thờ ơ cười: “Con gái thì cưng chiều một chút, nếu là con trai... thì sáu tuổi sẽ gửi hết vào quân đội, cho theo anh huấn luyện, con trai thì cứ để tự lập là được, không thể nuông chiều quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-381.html.]
Khóe miệng Tần Sương giật giật: “Quả nhiên con trai đều là “oan gia” mà, hy vọng trong bụng có một bé gái, nếu như toàn là con trai, thật uổng công mang nặng đẻ đau.” Dù sao cô cũng không có ý định sinh con thứ hai, lần này chỉ có thể nghe theo số phận.
Nhìn bụng vợ ngày càng lớn, Hoắc Đình Châu lo lắng nói: “Bụng to như vậy, em đi lại cũng khó khăn phải không? Hay là sau này ít ra ngoài đi, khoảng thời gian này anh không đi đâu hết, ở nhà cùng em, được không?”
“Được chứ, dù sao em cũng không định ra ngoài nữa, không biết lũ chó điên bên ngoài kia lúc nào xuất hiện, nhỡ đâu lại va phải bụng em, chắc em phát điên mất.”
Cô không phải nói đùa, đứa con này cô rất coi trọng, nếu không cũng sẽ không cẩn thận đến mức không dám đi đâu như vậy.
Cô biết rất rõ ràng hiện tại bên ngoài có rất nhiều người đang dòm ngó cô, mà cô cũng không phải kẻ ngốc, bây giờ chính là lúc cô yếu đuối nhất, có thể tránh được thì nên tránh, không nên tự tìm đường chết.
“Yên tâm đi, ba đã nói rồi, gần đây sẽ điều thêm một đội lính đến bảo vệ an toàn cho em, cho đến khi em ở cữ xong mới rút lính về.”
Tần Sương “ừm” một tiếng: “Ngủ thôi, em buồn ngủ quá, giữa trưa ăn no xong là muốn ngủ. Anh có chỗ nào không khỏe thì phải nói cho mọi người biết, biết chưa?”
“Được, anh ngủ cùng em.”
Thật ra, Tần Sương đã quên mất chuyện viên thuốc kia, không những giúp Hoắc Đình Châu tỉnh lại sớm hơn dự kiến, mà tốc độ hồi phục của anh cũng nhanh hơn rất nhiều, ngay cả những vết thương ẩn bên trong cũng đang dần dần khỏi hẳn.
Chỉ là Tần Sương không để ý đến chuyện đó nữa, chỉ cần người tỉnh lại là tốt rồi.
Hai người ngủ một mạch đến 4 giờ chiều, Hoắc Đình Châu gọi vợ dậy.
“Đừng ngủ nữa, ngủ nữa tối lại mất ngủ đấy. Bên dưới có người đến thăm em, em mau rửa mặt cho tỉnh táo một chút đi.”
Bị Hoắc Đình Châu làm cho tỉnh giấc, Tần Sương khó chịu nói: “Em vẫn chưa ngủ đủ, anh có thể để em ngủ thêm một lát nữa không?”
“Vợ à, bốn người anh họ của em đều đến rồi, em chắc chắn là muốn tiếp tục ngủ sao?”
Tần Sương thở dài: “Bọn họ đến làm gì vậy? Em chưa ngủ đủ, không thể ngày mai đến sao?”
Thấy cô làm nũng, Hoắc Đình Châu chỉ biết bất đắc dĩ mặc quần áo giúp cô, rửa mặt. Đợi hai người xuống lầu, cũng vừa lúc đến giờ ăn tối.
Dương Minh Trạch nhìn em gái xuống lầu, cười nói: “Con mèo lười, cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao, nhìn xem chúng anh mang gì đến cho em này.”
Tần Sương dụi dụi đôi mắt đang lờ đờ vì cơn buồn ngủ, uể oải hỏi: “Mang gì đến thế?”
“Là một chú vẹt biết nói đó, xem có thích không? Bình thường ở nhà có thể nói chuyện cho khuây khỏa, tụi anh tốn kha khá tiền mới mua được đấy.”
“Đậu Đậu, đây là chủ nhân tương lai của mày nè, chào hỏi đi!” Dương Minh Trạch lên tiếng.
“Chúc chủ nhân vạn sự như ý, bình an khỏe mạnh!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe thấy giọng nói của chú vẹt, cơn buồn ngủ của Tần Sương như bay biến hết, cô hứng thú nói: “Đậu Đậu phải không? Nói ‘Chủ nhân là đẹp nhất’ đi nào.”
Đậu Đậu giơ một bên cánh lên: “Chủ nhân đẹp nhất, chủ nhân đẹp nhất!”
Tần Sương bật cười: “Tsk, đáng yêu thật. Theo chị, đảm bảo em sẽ được ăn ngon mặc đẹp!”
“Ăn ngon mặc đẹp, ăn ngon mặc đẹp!”
Mọi người nghe thấy vậy đều bật cười.
Nhâm Nhạc Nhạc lấy quần áo trẻ em ra, cười nói: “Lúc đi du lịch với anh cả em thấy mấy bộ quần áo trẻ con này đẹp quá nên mua tặng cháu, em xem có thích không?”