Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 384

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:10:03
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn đôi chân sưng phù của vợ, Hoắc Đình Châu thầm nghĩ, khi nào rảnh rỗi phải đi triệt sản.

Sinh một lần là đủ rồi, nhìn thấy vợ vất vả như vậy, anh cũng rất đau lòng.

Tần Sương nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc của chồng, chẳng mấy chốc, hơi thở của cô đã đều đều.

Thấy Tần Sương đã ngủ, Hoắc Đình Châu mới dừng tay, nằm xuống bên cạnh cô.

Bên kia, sau khi mấy anh em nhà họ Dương trở về nhà, Nhâm Nhạc Nhạc hỏi Dương Minh Thần: “Anh thật sự muốn tự mình kinh doanh sao?”

Dương Minh Thần suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tuy Kinh doanh kiếm được nhiều tiền, nhưng sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi.”

“Hơn nữa, em không sợ anh suốt ngày tiếp xúc với những người đó, học theo tính xấu của bọn họ sao?”

“Tiền là thứ tốt, nhưng cũng phải biết đủ. Tuy lương công việc hiện tại của anh không cao, nhưng anh là con trưởng nhà họ Dương, anh làm quan chỉ có lợi cho gia đình. Một khi anh cũng nghỉ việc, vậy thì cả nhà họ Dương chỉ có thể dựa vào em họ mới có thể đứng vững gót chân ở kinh đô. Em thấy như vậy có ổn không?”

Nghe vậy, Nhâm Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, có vẻ như cô ấy đã quá tham lam rồi, một khi chồng cô ấy không còn công việc này, con đường sau này sẽ rất khó khăn.

Có em họ ở đây thì có thể đảm bảo nhà họ Dương sẽ không sụp đổ, nhưng nhỡ đâu một ngày nào đó, em họ không còn ở đây nữa, đó mới là khởi đầu cho tai họa.

Hơn nữa, người ta giúp đỡ mình là do tình cảm, không giúp cũng là lẽ thường, dựa dẫm vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Nghĩ thông suốt rồi, Nhâm Nhạc Nhạc nói: “Vậy để em trai làm người điều hành đi, chúng ta nhận 19% cổ phần còn lại, được không anh?”

Dương Minh Thần gật đầu: “Được, nhưng mà em đừng suy nghĩ nhiều. Tuy em họ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mỗi năm em ấy cũng bỏ ra không ít đâu.”

“Không ai dám động đến tập đoàn Thịnh Thế, bởi vì phía sau là cả một đất nước chống lưng. Chúng ta dựa vào em họ kiếm chút đỉnh là được rồi, đừng quá tham lam.”

Nghe thấy hai chữ “đất nước”, Nhâm Nhạc Nhạc bỗng nhiên sực tỉnh, thầm nghĩ sao mình lại quên mất chuyện này chứ.

Người kinh doanh rất nhiều, nhưng có ai qua mặt được Thịnh Thế? Cho dù là người có quan hệ thì cũng không dám động đến Thịnh Thế, nếu bọn họ không dựa vào em họ, có khi công ty vừa mới thành lập đã bị người ta chơi cho phá sản.

Cô ấy cũng biết một số thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên là gần đây cô ấy đã quá tham lam, suýt chút nữa đã bị đồng tiền che mờ mắt.

“Em xin lỗi, là em suy nghĩ thiển cận, thứ gì không phải của mình, có cưỡng cầu cũng vô ích.”

Dương Minh Thần ôm vợ vào lòng: “Nhạc Nhạc, em là chị dâu cả nhà họ Dương, phải có tầm nhìn xa trông rộng một chút. Em họ rất giỏi kinh doanh, chỉ cần em đối xử thật lòng với em ấy, sau này cô ấy có cách kiếm tiền nào, nhất định sẽ dẫn em theo.”

“Quan trọng nhất là, tiền tài dù nhiều đến đâu, c.h.ế.t cũng không mang theo được.”

“Hơn nữa, em cũng nên điều chỉnh lại tâm lý, nhìn em họ xem, giàu có như vậy, ra ngoài vẫn rất khiêm tốn, kín tiếng. Người xưa có câu “Thò đầu ra là bị đánh”, chúng ta sống tốt là được rồi, không cần phải khoe khoang với người khác. Nếu bị kẻ khác ghen ghét, bọn chúng sẽ nhắm vào em, lúc đó hối hận cũng không kịp.”

“Hiện tại, tình hình an ninh tuy đã tốt hơn trước kia, nhưng lộ tài là điều tối kỵ, em nhớ kỹ chưa?”

Nhâm Nhạc Nhạc gật đầu: “Em nhớ rồi, cảm ơn anh.”

Dương Minh Thần mỉm cười, vợ anh ấy chỉ nhất thời bị tiền tài che mờ mắt mà thôi, chờ khi nào cô ấy bình tĩnh lại, tự nhiên sẽ nhìn ra những con đường khác.

Ai cũng biết kinh doanh kiếm tiền nhanh, nhưng cũng có không ít người phá sản.

Có tiền, có đầu óc, chưa chắc đã kiếm được tiền, thương trường như chiến trường, không có thế lực hùng hậu chống lưng, rất khó có thể tồn tại ở kinh đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-384.html.]

Bên kia, Hạ Bắc Mặc vừa mới chia tay với Hoắc Nam Hi, trên đường trở về ký túc xá, cậu ấy đã bị một cô gái chặn lại.

“Anh Bắc Mặc, có thật là anh sẽ kết hôn với Hoắc Nam Hi không?”

Nhìn thấy Dương Tuyết - cô hàng xóm nhà mình, Hạ Bắc Mặc cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Dương Tuyết, tôi đã nói với cô rồi, chúng ta chỉ là hàng xóm, tôi luôn coi cô như em gái.”

Dương Tuyết đỏ hoe đôi mắt: “Nhưng em đã thích anh 6 năm rồi, chẳng lẽ trong lòng anh thật sự không có chút vị trí nào dành cho em sao?”

“Để được học cùng trường đại học với anh, em đã cố gắng học tập rất nhiều, chỉ mong một ngày nào đó có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh. Vậy mà anh lại quay sang theo đuổi Hoắc Nam Hi, cô ta có gì tốt chứ?”

Hạ Bắc Mặc lạnh lùng nói: “Nam Hi rất tốt, tôi thích cô ấy, hơn nữa chúng tôi đã gặp mặt gia đình hai bên rồi, một thời gian nữa, khi nào ba mẹ tôi trở từ nước ngoài về, chúng tôi sẽ đính hôn. Cho nên, Dương Tuyết, cô quên tôi đi, đàn ông tốt trên đời này không thiếu.”

Dương Tuyết cắn chặt môi, ánh mắt điên cuồng không thể che giấu.

Anh Bắc Mặc chỉ có thể là của cô ta!

“Nếu anh đã nhẫn tâm như vậy, vậy thì sau này đừng hối hận!”

Nói xong, Dương Tuyết xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của cô ta, Hạ Bắc Mặc bất đắc dĩ day thái dương.

Không biết cô gái này lấy đâu ra thông tin về ngôi trường mà anh thi, xem ra cô ta cũng giống như ba mình, đều là kẻ mưu mô, xảo quyệt, đây cũng là lý do anh không thích cô ta.

Sau khi rời đi, Dương Tuyết đứng trong góc tối, ánh mắt càng thêm điên cuồng.

Không ai biết, chỉ vì sự lơ là của Hạ Bắc Mặc, Hoắc Nam Hi suýt chút nữa đã mất mạng.

Sáng hôm sau, Tần Sương thức dậy, nhìn thấy chồng đang tập thể dục trong sân, cô xoa xoa bụng, mỉm cười nói: “Ông xã, vết thương của anh còn chưa lành hẳn, cẩn thận một chút, đừng để rách miệng vết thương.”

Hoắc Đình Châu đặt quả tạ xuống, lau mồ hôi trên trán: “Anh chỉ tập luyện nhẹ nhàng thôi, sẽ không bị sao đâu. Anh đi tắm rửa trước, lát nữa anh chơi với em.”

“Anh đi đi, em xuống bếp xem có gì ăn sáng, dạo này em hay kén ăn, không biết là do em hay là do mấy đứa nhỏ nữa.”

Kể từ khi mang thai, khẩu vị của Tần Sương ngày càng kén chọn, may mà mẹ chồng không ghét bỏ, ngày nào cũng tìm đủ mọi cách nấu những món ngon cho cô.

Nếu đổi lại là mẹ chồng khác, chắc chắn đã bị cô làm cho phát điên rồi.

Thấy con dâu đã dậy, Đường Mẫn bưng đĩa bánh bao hấp nóng hổi vừa mới ra lò đi ra, nói: “Đây là bánh bao hấp con muốn ăn đây, thử xem thế nào.”

Tần Sương thấy mẹ chồng thật sự đã làm bánh bao hấp cho mình, ngồi xuống bàn ăn, dùng đũa gắp một cái bỏ vào miệng.

“Hí... nóng quá!”

“Ôi chao, tiểu tổ tông của ta, con từ từ thôi, vừa mới ra lò đấy, cẩn thận bỏng miệng.”

Thấy con dâu hấp tấp như vậy, Đường Mẫn cũng chỉ biết lắc đầu.

“Hì hì, ngon lắm ạ, con có thể ăn hết mười mấy cái. Mẹ, có canh không ạ?”

Đường Mẫn cười cưng chiều: “Có, có, mẹ đi lấy canh cho con đây, con ăn từ từ thôi!”

Tần Sương vừa ăn bánh bao, vừa lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tuy rằng hương vị có chút khác biệt so với bánh bao hấp của thời hiện đại, nhưng thịt lợn bây giờ không thể so sánh với thịt lợn thời hiện đại.

Cho nên hương vị vẫn rất ngon.

Loading...