Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:49:53
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Viễn Quân thấy thời gian không còn sớm, đặt tờ báo xuống, nói: “Đi thôi, các con đừng có chải chuốt nữa, chỉ là lễ đính hôn thôi mà, có cần phải cầu kỳ như vậy không?”

Đường Mẫn nhìn con trai: “Hôm nay là ngày tốt, lúc theo đuổi năm đó tôi, ông cũng không ít lần chải chuốt sạch sẽ đâu, cho nên hai ba con đều giống nhau cả, đừng có chê bai nhau nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Viễn Quân bị vợ vạch trần quá khứ, ngại ngùng ho khan một tiếng: “Đi thôi, đừng để nhà họ Hoa phải chờ lâu.”

Nhìn thấy ba chạy trối chết, mấy đứa con cười trộm, thầm nghĩ không ngờ ba cũng có quá khứ đen tối như vậy, quả nhiên ba mẹ là tình yêu đích thực, còn bọn họ chỉ là kết quả phụ thêm mà thôi.

Nhà họ Hoa ở khu nhà cạnh bên, hai chiếc xe chở sính lễ nhanh chóng đến nơi.

Hoa Triết Trung và vợ Khổng Mộng cũng đã chuẩn bị từ sáng sớm, ba người con trai và hai người con dâu cũng đến hết.

Hoa Thiên Lâm, con trai thứ ba của nhà họ Hoa, thấy em gái thử quần áo cả buổi sáng, bất lực nói: “Chỉ là lễ đính hôn thôi mà, em đừng có cầu kỳ như vậy nữa. Nhỡ đâu sau này phát hiện hai đứa không hợp nhau, em không thấy ngại ngùng sao?”

Hoa Đóa Đóa trợn trắng mắt: “Anh ba, anh không thể nói gì hay ho cho em sao? Anh có ý kiến gì với Đình Xuyên hả? Em nói cho anh biết, người này là do em tự mình theo đuổi, vất vả lắm mới cưa đổ được, nếu anh dám phá hoại chuyện tốt của em, em sẽ bảo ba mẹ đánh c.h.ế.t anh!”

Hoa Thiên Lâm thấy em gái chưa cưới chồng mà đã quay lưng lại với anh trai, thật là đau lòng.

“Em gái, anh ba nuôi em lớn ngần này, cứ như nuôi cải thảo trắng cho heo ăn vậy, anh ba buồn lắm đấy!”

Hoa Đóa Đóa thấy anh ba thật sự buồn, thầm nghĩ vừa rồi có phải là mình nói quá lời không, dù sao thì các anh trai cũng rất yêu thương cô ấy.

Hoa Đóa Đóa đặt bộ quần áo xuống, ôm lấy cánh tay Hoa Thiên Lâm, nũng nịu nói: “Anh ba yêu quý của em, Đóa Đóa thương anh nhất. Anh xem, em cũng đã lớn rồi, nếu không lấy chồng, người ta sẽ bàn tán nhiều hơn. Bây giờ vất vả lắm em mới tìm được người mình thích, chẳng lẽ anh không vui cho em sao?

“Hơn nữa, mắt nhìn người của em gái anh tốt như vậy, nhà họ Hoắc đâu phải ai muốn gả vào cũng được, em gái anh có thể được nhà họ Hoắc công nhận, anh không thấy em gái anh rất ưu tú sao?”

Nghe vậy, Hoa Thiên Lâm tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Em gái anh vốn đã ưu tú, nếu tên nhóc Hoắc Đình Xuyên đó mà không ưng em, thì là anh ta mù mắt. Nhưng mà thằng nhóc đó, chúng ta là anh trai, vẫn phải giúp em xem xét kỹ càng, cho nên em đừng có bướng bỉnh, chúng ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho em.”

Nhà họ Hoắc không phải là người dễ chọc, nhà họ Hoa cũng vậy, nếu dễ dàng gả em gái đi như vậy, chắc chắn Hoắc Đình Xuyên sẽ không biết trân trọng em gái mình.

Hoa Đóa Đóa thấy anh ba kiên quyết như vậy, nghĩ đến tình yêu thương của các anh trai, cô ấy nghĩ thôi thì để mặc bọn họ, chắc chỉ là muốn cảnh cáo đối phương một chút thôi.

Anh hai Hoa Thiên Mộ thấy hai người cứ quấn quýt nhau trong phòng, cười nói: “Hai đứa làm gì vậy? Nhà họ Hoắc sắp đến rồi, còn không mau thay quần áo.”

Hoa Đóa Đóa cười hì hì: “Em xong ngay đây. Anh hai, mau dẫn anh ba đi đi, hôm nay anh ấy lắm lời quá, em chỉ đính hôn thôi mà, anh ấy làm như em đi lấy chồng xa vậy.”

Hoa Thiên Lâm nghe em gái nói vậy, hừ lạnh một tiếng: “Con bé hư hỏng, dám nói anh ba như vậy, anh ba không thèm quan tâm đến em nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-387.html.]

Hoa Thiên Mộ kéo em trai đi, Hoa Đóa Đóa mới tiếp tục thử quần áo.

Sau khi bên này chuẩn bị xong, xe của nhà họ Hoắc cũng đã đến cổng.

Cả nhà Hoa Triết Trung ra tận cổng đón kHoắc, Hoắc Viễn Quân vừa xuống xe, cười ha hả nói: “Ông Hoa, không ngờ có ngày chúng ta lại trở thành thông gia, đúng là có duyên.”

Thấy Tư lệnh kHoắc sáo như vậy, Hoa Triết Trung cũng cười ha hả đáp: “Đều là duyên phận của bọn trẻ, mời vào nhà nói chuyện.”

Hoắc Đình Châu dìu vợ vào phòng kHoắc ngồi, rồi cùng em trai bê đồ từ trên xe xuống.

Anh em nhà họ Hoa thấy quà cáp nhà trai mang đến đều là đồ tốt, thầm nghĩ quả nhiên nhà họ Hoắc là giàu có.

Nhưng nghĩ đến thân phận của con dâu trưởng nhà họ Hoắc, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, dù sao tập đoàn Thịnh Thế, những ai có m.á.u mặt trong giới đều biết là sản nghiệp của Tần Sương.

Một tập đoàn kiếm tiền như vậy, rất nhiều người thèm muốn, nhưng không ai dám ra tay, trừ phi muốn đối đầu với quốc gia.

Hơn nữa, danh tiếng của Thịnh Thế trong giới rất tốt, chỉ riêng những hoạt động từ thiện đã khiến rất nhiều người dân nghèo khó nhớ mãi đến tập đoàn này.

Cộng thêm việc quyên góp không đếm xuể hàng năm cho quốc gia, thật sự không phải ai cũng có thể lay chuyển được.

Hai nhà ngồi trong phòng kHoắc, sau khi mọi người đã đến đông đủ, Đường Mẫn mới lên tiếng: “Thông gia, hôm nay nhà họ Hoắc chúng tôi chính thức đến đây để cầu hôn cho con trai tôi. Sính lễ nhà tôi chuẩn bị là 10.000 tệ, một căn tứ hợp viện hai gian, đồ điện gia dụng, vàng bạc, trang sức đều đã chuẩn bị đầy đủ. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói rõ, tập đoàn Thịnh Thế là công ty của Sương Sương, tuy rằng Đình Xuyên và Nam Hi đều có 5% cổ phần, nhưng đó chỉ là tiền tiêu vặt mà chị dâu bọn họ cho.”

“Sau này Đóa Đóa gả vào nhà, có thể cùng Đình Xuyên hưởng thụ, nếu hai đứa muốn tự mình lập nghiệp, tôi và ba nó có thể cho 20.000 tệ tiền vốn.”

“Hôn lễ đợi hai đứa tốt nghiệp đại học, nếu không có gì thay đổi thì sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức. Sau khi kết hôn, hai đứa muốn ở đâu cũng được. Thông gia thấy thế nào?”

Nhà họ Hoa không ngờ nhà họ Hoắc lại cho nhiều sính lễ như vậy, quả thật là hào phóng.

Tuy rằng đã nói trước về tình hình của Thịnh Thế, nhưng bọn họ biết, đây là nhà họ Hoắc đã nói rõ ràng mọi chuyện, để nhà họ Hoa hiểu rõ.

Con gái bọn họ gả vào nhà họ Hoắc, thứ gì cũng có thể mơ ước, duy chỉ có tài sản của con trai trưởng là không được, tuy rằng nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng sự thẳng thắn của nhà họ Hoắc, còn hơn những nhà giấu giếm, úp mở.

Khổng Mộng gật đầu với chồng, Hoa Triết Trung mới lên tiếng: “Thông gia, có phải là sính lễ nhiều quá rồi không?”

Đường Mẫn mỉm cười: “Không nhiều đâu, nhà chúng tôi cũng có con gái, chúng ta đặt mình vào vị trí của nhau, nếu con gái tôi được nhà chồng coi trọng, tôi nhất định sẽ yên tâm. Tương tự, nhà họ Hoắc chúng tôi coi trọng con gái nhà họ Hoa, thì nhà họ Hoa cũng sẽ yên tâm, phải không?”

“Hơn nữa, bây giờ khác xưa rồi, hai đứa vất vả lắm mới đến được với nhau, cả đời chỉ có một lần kết hôn, đương nhiên nhà họ Hoắc chúng tôi không thể bạc đãi Đóa Đóa.”

“Tuy nhiên, những thứ bày ra trước mắt chỉ có bấy nhiêu thôi, sau khi Đóa Đóa gả vào nhà, tôi còn có một số thứ muốn cho con bé, đó là gia sản của nhà họ Hoắc chúng tôi, ba đứa con đều có, mỗi đứa một phần bằng nhau. Sau này, bọn chúng sẽ dựa vào số gia sản đó mà sống, đợi đến khi hai ông bà già chúng tôi nhắm mắt xuôi tay, cũng không còn gì phải lo lắng nữa.”

Loading...