Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:49:58
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hai đứa về nhà quản vợ cho tốt, tuy nhà họ Hoa chúng ta không bằng nhà họ Hoắc, nhưng cũng không phải hạng xoàng. Năm xưa, tuy chúng ta không câu nệ chuyện môn đăng hộ đối, nhưng đừng làm mất mặt nhà họ Hoa. Hôn sự của Đóa Đóa là chúng ta trèo cao nhà người ta. Không nói đến thực lực của chồng con bé, chỉ riêng Tần Sương cũng có thể nâng đỡ nhà họ Hoa chúng ta, nếu các con còn muốn sống những ngày tháng tốt đẹp thì phải biết điều một chút, nếu không, ta sẽ chia gia tài, lúc đó các con muốn đi đâu thì đi, ta không muốn mất mặt.”

Nghe ba nói xong, Hoa Thiên Vũ và Hoa Thiên Mạc mới biết là do vợ mình gây chuyện.

Cả hai anh em đều tự do yêu đương, vợ của bọn họ đều xuất thân từ gia đình bình thường, trước đây mọi việc đều rất tốt đẹp, tuy có một số tật xấu nhỏ nhặt, nhưng người không ai là hoàn hảo, bọn họ cũng không cảm thấy có gì sai.

Bây giờ, vợ của bọn họ lại có ý đồ với hôn sự của em gái, thật sự là bọn họ không ngờ tới.

“Ba, sau khi trở về nhà con và em hai sẽ nói chuyện với bọn họ. Nhưng mà, Tần Sương có phải là hơi quá đáng không?”

Hoa Thiên Vũ cảm thấy con dâu trưởng nhà họ Hoắc này quá lợi hại, không biết sau này Đóa Đóa gả qua đó là tốt hay xấu.

Còn Hoa Triết Trung, ông ấy lại không nghĩ giống con trai mình: “Đừng chỉ nhìn bề ngoài, con dâu trưởng lợi hại mới có thể đảm bảo nhà họ Hoắc hưng thịnh mấy đời, nếu là một đứa ngốc nghếch, ta mới lo lắng cho Đóa Đóa.”

“Con không nghe thấy Tần Sương nói gì sao? Sau này Đóa Đóa sẽ do con bé bảo vệ, chỉ cần Đóa Đóa không tự chuốc lấy phiền phức thì cả đời sẽ vinh hoa phú quý, không lo cơm ăn áo mặc.”

Ai mà chẳng muốn có một cô con dâu giỏi giang, có năng lực, nhưng cũng phải xem có số hưởng hay không. Hai cô con dâu nhà ông ấy coi như là bỏ đi, may mà con trai ông đều là người có bản lĩnh, nếu không, sau này nhắm mắt xuôi tay, ông ấy cũng không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.

Bây giờ ông ấy chỉ hy vọng sau này Thiên Lâm tìm vợ đừng tìm người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy nữa, nếu không, nhà họ Hoa thật sự không biết phải làm sao.

Bề ngoài, người khác nhìn vào, nhà họ Hoa vô cùng oai phong, nhưng gia đình nào mà chẳng có nỗi khổ riêng.

Bên kia, sau khi nhà họ Hoắc trở về nhà, Đường Mẫn mới lên tiếng: “Sương Sương, những lời con nói ở nhà họ Hoa hôm nay có phải là hơi quá đáng không? Cứ như là đang bắt nạt người ta vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Sương dựa vào ghế sofa, vừa xoa bụng vừa cười nói: “Vốn dĩ con không muốn nói, nhưng mà hai cô con dâu nhà họ Hoa đã để lộ suy nghĩ không nên có, con nhìn thấy khó chịu nên mới nói như vậy.”

“Tuy người ta nói mấy cậu con trai nhà họ Hoa đều rất giỏi giang, nhưng mà con mắt nhìn người thật sự không tốt lắm. Sau này, vì Đóa Đóa, chỉ cần bọn họ không quá đáng, có thể giúp được thì cứ giúp, nhưng nếu quá đáng thì đừng trách chúng ta không nói trước.”

Người một nhà phải hòa thuận, vui vẻ với nhau, chỉ cần đừng quá đáng, cô bỏ ra một chút tiền, cho một chút quan hệ cũng không sao, nhưng nếu bọn họ nghĩ rằng chỉ cần Đóa Đóa gả vào nhà họ Hoắc là có thể “bắt nạt” thì bọn họ đã nhầm.

Cô không biết “bắt nạt” nhà khác có dễ hay không, nhưng muốn “bắt nạt” nhà họ Hoắc thì không dễ dàng như vậy đâu.

Nghe chị dâu nói vậy, Hoắc Đinh Xuyên có chút ngại ngùng: “Hôm nay vất vả cho chị dâu rồi, em sẽ chú ý đến nhà họ Hoa hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-389.html.]

Tần Sương mỉm cười: “Không sao, đều là người một nhà. Mấy anh em nhà họ Hoa cũng không tệ, chỉ cần bọn họ không bị “gió bên gối” thổi cho thành kẻ ngốc thì em nên thường xuyên qua lại với bọn họ. Dù sao thì họ hàng đều sống tốt, Đóa Đóa mới không phải lo lắng cho ba mẹ.”

“Còn nữa, sau này cho dù Đóa Đóa có đưa thứ gì cho ba mẹ, chỉ cần không quá đáng thì em đừng can thiệp, dù sao thì nuôi dạy con cái cũng vất vả, hiếu thảo với ba mẹ là lẽ đương nhiên. Em cũng không còn nhỏ nữa, trước đây khi xuống nông thôn, em cũng đã được chứng kiến thế giới bên ngoài. Hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.”

“Vợ chồng sợ nhất là hiểu lầm, mâu thuẫn, cho nên có miệng thì phải nói ra, không hiểu thì hỏi, có hiểu lầm thì giải quyết. Chị dâu rất có thiện cảm với Đóa Đóa, con bé ấy có ánh mắt trong sáng, không có nhiều tâm cơ, chỉ cần hai đứa thật lòng với nhau thì sẽ hạnh phúc cả đời.”

Hoắc Đinh Xuyên cười hì hì: “Vậy thì mượn lời chúc tốt đẹp của chị dâu.”

Thấy chuyện hôn sự của anh hai đã được quyết định, Hoắc Nam Hi biết tiếp theo sẽ đến lượt mình, cô nói: “Chị dâu, Bắc Mặc nói ba mẹ anh ấy cuối năm nay sẽ đến nhà chúng ta nói chuyện người lớn, chị thấy có sớm quá không?”

“Không sớm đâu, hơn nữa chỉ là đính hôn, chứ có phải kết hôn ngay đâu. Nhà cậu hai chuyên kinh doanh, sau này em gả qua đó, có thể sẽ phải tiếp quản một số công việc kinh doanh, Vãn Vãn không thích những thứ đó. Cậu hai đã nói, sau này sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn cho Vãn Vãn, cộng thêm một ít cổ phần trong nhà máy, đủ cho con bé ăn sung mặc sướng cả đời, cho nên em không cần phải lo lắng về chuyện em chồng.”

Hoắc Nam Hi lườm cô một cái: “Chị dâu, chị hiểu lầm ý em rồi, ý em là đính hôn sớm như vậy có ổn không, em còn chưa chơi chán.”

Nghe vậy, Đường Mẫn cho cô ấy một cái bạt tai.

“Bốp!”

“Chơi chơi chơi, chỉ biết chơi, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi? Khó khăn lắm mới có người để ý đến con, con mau gả đi cho rồi, nhìn con là mẹ thấy phiền.”

Hoắc Nam Hi ôm lấy gáy, tủi thân nói: “Mẹ, tình mẫu tử của mẹ chuyển hướng rồi sao? Sao mẹ lại nói con gái ruột của mình như vậy chứ?”

“Hừ, đợi khi nào cháu nội, cháu ngoại của mẹ ra đời, mấy đứa đều là đồ bỏ đi, có cháu rồi, ai thèm quan tâm đến mấy đứa nữa.”

Tần Sương mím môi cười, thầm nghĩ, mẹ chồng thật là hài hước, quả nhiên có cháu nội, cháu ngoại rồi, con cái đều trở thành “cỏ rác”.

Cả nhà vui vẻ trò chuyện một lúc rồi ai nấy đều trở về phòng nghỉ trưa.

Tần Sương nằm trên giường, Hoắc Đình Châu vừa xoa bóp cho vợ vừa nói: “Hôm nay ba nói chuyện của viện nghiên cứu khoa học, nghe nói người đó tên là Trương Hàm, là du học sinh từ nước ngoài trở về. Ba đã cho người điều tra, chắc phải vài ngày nữa mới có kết quả, em thấy sao?”

“Không sao cả, chỉ là một lũ “châu chấu” muốn “nhảy nhót” mà thôi, quan tâm đến bọn họ làm gì, bây giờ em chỉ muốn sống cuộc sống nhàn nhã, đợi khi nào em sinh con xong, em sẽ từ từ tính sổ với bọn họ.”

“Còn Lê Hạo, nghe nói nhà anh ta kinh doanh ở Hải Thành, em đã bảo Ngô Địch liên lạc với em họ để thành lập chi nhánh của Thịnh Thế ở đó. Đến lúc đó, em sẽ khiến cho nhà họ Lê phá sản, để bọn họ về quê trồng trọt cho biết.”

Nghe thấy Tần Sương vẫn còn nhớ đến Lê Hạo, Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ, em đừng tức giận, hại đến bản thân. Hơn nữa, cấp trên đã xử phạt anh ta rồi, chắc chắn vài năm nữa anh ta cũng không thể thăng chức được.”

Loading...