Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 392

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:50:05
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu Nhu Mễ hay đấy, rất phù hợp với cháu gái của ta, hy vọng sau này cháu lớn lên đừng có nam tính giống mẹ cháu như vậy, nếu không ông ngoại sẽ buồn lắm đấy.”

Năm đó, ông ấy đào tạo con gái như vậy cũng là bất đắc dĩ, gia sản lớn như vậy, nếu không dốc lòng bồi dưỡng, sau này sẽ bị người ta nuốt chửng không còn xương.

Bây giờ Thịnh Thế đã phát triển, bọn trẻ sinh ra đã là thế hệ thứ ba “đỏ”, cho nên ông ấy sẽ không ép cháu gái học hành vất vả như con gái ông ấy nữa, chỉ cần cháu gái nằm đó hưởng thụ, thi thoảng đi mua sắm, ăn uống với bạn bè là được rồi.

Dù sao cháu gái cưng của ông nhất định phải khác với con gái ông!

Mấy đứa trẻ ngủ một giấc, rất nhanh tỉnh dậy, thằng hai là người đầu tiên khóc.

Tiếp theo đó là phản ứng dây chuyền.

Tiếng khóc của em ba yếu ớt nhất, giống như tiếng mèo con kêu.

Thấy các cháu khóc, Tần Phong luống cuống tay chân: “Mau đi pha sữa, chắc là các cháu đói rồi, lấy tã cho ba xem, ba xem các cháu có tè dầm không.”

Nghe thấy lời của ba vợ, Hoắc Đình Châu cũng vội vàng đi lấy đồ.

Tần Phong mở tã của Tiểu Nhu Mễ ra, thấy cô bé thật sự tè dầm, nhanh chóng thay tã mới, sau đó bế cô bé giao cho Hoắc Đình Châu: “Cho con bé uống sữa đi, cẩn thận đừng để con bé sặc.”

“Vâng vâng, con biết rồi.”

Hoắc Đình Châu nhận lấy con gái, Tần Phong đi chăm sóc mấy đứa trẻ còn lại, sau khi cho tất cả các cháu uống sữa xong, căn phòng mới trở nên yên tĩnh.

Hoắc Đình Xuyên bế thằng cả, căng thẳng không thôi, sợ làm cháu bị sặc.

Hoắc Nam Hi cũng không khá hơn là bao, đây là lần đầu tiên cô ấy cho trẻ con uống sữa, cô ấy cũng rất căng thẳng.

May mà mấy đứa trẻ khá ngoan, sau khi ăn no nín khóc.

Tần Phong vỗ nhẹ lưng cho từng đứa trẻ để bọn trẻ ợ hơi, sau đó mới đặt bọn trẻ xuống giường.

Tần Sương ngủ rất say, ngay cả tiếng khóc của con cũng không đánh thức được cô, có thể thấy là cô thật sự rất mệt mỏi.

Đường Mẫn và Hoắc Viễn Quân trở về, thấy các cháu đều đang ngủ, lần lượt sờ sờ các cháu.

“Mẹ mang cơm về cho các con đây, mau ăn rồi đi nghỉ ngơi đi.” Đường Mẫn vừa lấy cơm vừa nói.

Hoắc Đình Châu bê chậu nước đi ra: “Hai người ăn trước đi, con đi giặt tã cho các con đã.”

Đường Mẫn gật đầu: “Đi đi, giặt xong nhớ dùng nước sôi trụng qua, da của trẻ con nhạy cảm, phải giặt sạch sẽ, tiệt trùng cẩn thận.”

“Con biết rồi, hai người ăn cơm đi.”

Tần Phong ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa lên: “Tối nay phải để lại ít nhất ba người ở đây, bên ngoài cũng phải canh gác cẩn thận, chờ Sương Sương tỉnh lại, nếu con bé không sao thì xuất viện sớm, ở đây không an toàn.”

Hoắc Viễn Quân gật đầu: “Yên tâm đi, bên ngoài tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ tiếc là cô y tá kia đã chết, tra hỏi mãi mà không moi được thông tin gì, nhưng mà sau khi kiểm tra, thì phát hiện thuốc tiêm kia không phải là thứ tốt lành gì.”

“Lũ người này thật độc ác, dám ra tay với trẻ sơ sinh, thật không thể tha thứ.”

Nếu không phải con dâu cảnh giác, một khi thuốc đã được tiêm vào cơ thể, cho dù đứa trẻ không c.h.ế.t thì sau này cũng sẽ trở thành kẻ ngốc.

May mà các cháu đều không bị làm sao, nếu không những người lớn như bọn họ đều phải chịu trách nhiệm, ngay cả người đỡ đẻ cũng không chọn kỹ, thật sự là vô dụng.

“Hừ, không cần nghĩ cũng biết là ai ra tay, đợi Sương Sương ở cữ xong, để con bé tự mình xử lý bọn chúng, đảm bảo sẽ khiến bọn chúng phải hối hận vì đã đến nước Hoa.”

Con gái ông ấy không phải dễ bắt nạt, bọn chúng dám gây sự trong lúc con gái ông ấy mang thai, món nợ này nhất định phải trả.

Nghe vậy, Đường Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm: “May mà mắt Sương Sương tinh, lúc đó chúng ta đều không để ý, suýt chút nữa đã hại các cháu rồi. Tôi thấy, chờ Sương Sương tỉnh lại, vẫn là nên về nhà thì hơn, ở đây bẩn thỉu quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-392.html.]

“Còn nữa, tối nay tôi với Đình Châu và Nam Hi ở lại trực đêm, sáng mai người giúp việc ở nhà sẽ mang bữa sáng đến, mọi người cứ đi làm việc của mình đi, ở đây có chúng tôi là được rồi.”

Tần Phong suy nghĩ một chút: “Cũng được, ngày mai chúng tôi sẽ qua thăm sau. Tối nay Đình Châu cẩn thận một chút, đợi về nhà thì sẽ không phải căng thẳng như vậy nữa.”

Hoắc Đình Châu đáp: “Con biết rồi, con sẽ cẩn thận.”

Sau đó, mọi người ăn cơm xong, chờ đến tối, những người khác mới rời khỏi bệnh viện.

Còn Tần Sương thì ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Cô sờ cái bụng phẳng lì của mình, lúc này mới nhớ ra mình đã sinh con rồi.

“Nước...”

Hoắc Đình Châu thấy vợ tỉnh lại, lấy cốc nước ấm, đỡ vợ dậy uống nước.

Sau khi uống nước xong, Tần Sương mới lên tiếng: “Các con không sao chứ?”

Hoắc Đình Châu mỉm cười: “Yên tâm đi, bình sữa và sữa bột anh chuẩn bị đầy đủ rồi, không để bọn nhỏ bị đói đâu, ban đêm các con rất ngoan.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Sương quay sang nhìn thấy mấy đứa con đều nằm trên giường bên cạnh, cô cười cưng chiều: “Tốt quá, sau này em đã là mẹ của bốn đứa con rồi.”

Đây đều là những đứa con do cô và người mình yêu thương sinh ra, sau này cô nhất định phải làm một người mẹ tốt.

“Ông xã, em muốn đi vệ sinh, anh dìu em dậy đi.”

Hoắc Đình Châu nghe vậy nói: “Để anh bế em đi, em không mặc quần, hay là anh mặc quần cho em trước đã?”

Hôm qua, sau khi sinh con, dưới người cô toàn là huyết hôi, không thuận tiện mặc quần, anh đã thay tấm lót cho cô, cho nên cũng không mặc quần cho cô.

Tần Sương thấy mình thật sự không mặc quần, ngại ngùng nói: “Anh lấy quần lót cho em đi, còn có băng vệ sinh trong túi của em nữa.”

Nghĩ đến việc mình ngủ trần truồng cả đêm, cô cảm thấy xấu hổ.

Sau khi Hoắc Đình Châu mặc quần lót cho cô, không mặc quần dài, cô đi vệ sinh, nhịn tiểu cả đêm, bây giờ bàng quang của cô sắp nổ tung rồi.

Lúc Tần Sương đi vệ sinh xong trở về, Đường Mẫn và Nam Hi mới về đến phòng bệnh.

Thấy con dâu đã tỉnh, Đường Mẫn bưng bát canh gà nóng hổi đến: “Con uống chút canh gà đi, ăn thêm hai quả trứng nữa, con vừa mới sinh xong, phải ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn mẹ, làm phiền mẹ rồi.”

“Đứa ngốc, đây là chuyện nên làm mà. Lần này con phải ở cữ hai tháng đấy, nếu không, sau này về già sẽ bị hậu sản.”

Tần Sương cười nói: “Con sẽ chăm sóc bản thân tốt mà. Còn Nam Hi, em về trường học đi, bây giờ chị đã tỉnh rồi, không cần phải mất thời gian ở đây chăm chị nữa.”

Hoắc Nam Hi đáp: “Vâng, chiều nay em sẽ về trường.”

Sau khi ăn uống no nê, mấy đứa trẻ cũng lần lượt tỉnh lại.

Tần Sương sờ sờ n.g.ự.c mình, nói: “Đình Châu, bế em ba lại đây cho em, chắc em có sữa rồi.”

Nghe vợ nói muốn tự mình cho con bú, Hoắc Đình Châu có chút ghen tị: “Anh lấy ngay đây.”

Sau khi nhận lấy con trai út từ tay chồng, Tần Sương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Ngoan nào, mẹ cho con b.ú sữa.”

Trong phòng, ngoài ông xã của cô ra, đều là phụ nữ, Tần Sương cũng không ngại ngùng, cô vén áo lên, cho con bú.

Hoắc Đình Châu nhìn thấy “bánh bao trắng” của vợ lại to hơn trước, anh nuốt nước bọt ừng ực.

Nhưng mà em ba b.ú mãi mà không ra sữa, khóc oa oa.

Loading...