Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 393
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:50:07
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy vậy, Tần Sương nhíu mày: “Chẳng lẽ là tắc tia sữa? Không thể nào!”
Thấy con dâu nhíu mày, Đường Mẫn nói: “Để Đình Châu thông cho con, trẻ con không có sức, không b.ú được đâu.”
Nghe vậy, Tần Sương hiểu ra, mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Khụ khụ, hai người cho con b.ú sữa bột trước đi, lát nữa thông tia sữa sau.”
Đường Mẫn cười nói: “Đều là vợ chồng rồi, có gì mà phải ngại ngùng, trước đây thông tia sữa đều làm như vậy cả.”
“Hì hì, lát nữa thông sau ạ.”
Thấy con dâu ngại ngùng, Đường Mẫn cười nói: “Được rồi, đợi lát nữa các cháu ngủ rồi, bảo Đình Châu thông cho con.”
Chờ bốn đứa trẻ được chăm sóc ngủ say, Đường Mẫn dẫn con gái về nhà.
Hoắc Đình Châu thấy mọi người đã đi hết, cười nói: “Vợ à, anh thông tia sữa cho em nhé!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Sương trừng mắt nhìn chồng: “Không cần anh, em tự mua máy hút sữa, còn tốt hơn anh.”
Cô còn lâu mới cần đàn ông thông tia sữa cho mình, chỉ nghĩ đến thôi là mặt cô đã đỏ bừng lên rồi.
Nhưng Hoắc Đình Châu là ai chứ, phúc lợi tốt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua.
“Vợ à, máy móc làm sao mà dịu dàng bằng anh được, hơn nữa chúng ta đều là vợ chồng già rồi, em còn ngại ngùng gì nữa.”
Tần Sương che ngực: “Không muốn, anh là đồ sắc lang, các con còn ở đây này.”
“Ngoan nào, nhanh thôi mà, anh ăn chay lâu như vậy rồi, chẳng lẽ uống chút canh cũng không được sao? Hơn nữa trước đây cũng đâu phải chưa từng ăn.”
Tần Sương bị sự trơ trẽn của chồng làm cho mặt đỏ bừng.
Thấy anh nhất quyết muốn thông tia sữa cho mình, cô thầm nghĩ lát nữa người khó chịu là anh, muốn thông thì cứ thông đi!
“Vậy thì anh thông đi, lát nữa khó chịu thì tự mình giải quyết.”
Hoắc Đình Châu l.i.ế.m khóe miệng, hơi thở dồn dập: “Vợ à, em thật sự là vợ hiền của anh, anh sẽ nhẹ nhàng thôi.”
Sau đó, hai người, một người che mặt, một người say sưa “thưởng thức”.
Sau khi có sữa, Tần Sương đẩy Hoắc Đình Châu ra: “Được rồi, còn muốn tranh sữa của con nữa sao, không biết xấu hổ à?”
Thấy vợ nổi cáu, Hoắc Đình Châu cưng chiều nói: “Anh chỉ nếm thử xem hương vị thế nào thôi, hơn nữa vốn dĩ đây cũng là khẩu phần của anh mà.”
Tần Sương trợn trắng mắt: “Đồ đáng ghét, đi lấy khăn mặt ấm cho em lau người đi.”
“Được, anh đi ngay đây.”
Tần Sương xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, người đàn ông này thật sự là ngày càng trơ trẽn.
Nhưng nhìn thấy các con đều bình an, trong lòng cô cũng rất vui mừng.
Sau ba ngày ở bệnh viện, Tần Sương bảo Hoắc Đình Châu làm thủ tục xuất viện cho cô.
Dù sao ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà, hơn nữa ở đây ban đêm cô không dám dùng tã dán cho con.
Sau mấy đêm vất vả, ai nấy đều mệt mỏi rõ rệt.
Mẹ chồng thậm chí còn xuất hiện quầng thâm mắt.
Hoắc Viễn Quân và Tần Phong biết tin Tần Sương muốn xuất viện, phái rất nhiều người và xe đến đón, sợ trên đường đi lại gặp chuyện bất trắc.
May mà trên đường về thuận buồm xuôi gió.
Tần Sương được Hoắc Đình Châu cuốn kín mít, ngoại trừ đôi mắt ra thì không lộ ra chỗ nào.
Cho đến khi trở về phòng ngủ của mình, Tần Sương mới cởi quần áo ra.
“Vẫn là ở nhà thoải mái nhất, mau bế các con lên đây đi.”
Hoắc Đình Châu dọn dẹp giường xong, cười nói: “Các con đang được ba với ông ngoại bế, lát nữa đói sẽ mang lên, em nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-393.html.]
Tần Sương nghe vậy nói: “Vậy được rồi, vừa hay em lấy đồ ra ngoài một chút.”
Sau khi thu xếp cho vợ xong, Hoắc Đình Châu xuống lầu.
Lúc này trong nhà rất đông người, đều là người thân đến thăm các cháu.
Đường Mẫn bế cháu trai nhỏ nhất, vừa dỗ dành vừa trò chuyện với mọi người.
Lý Na thấy Tiểu Bảo gần đây béo lên không ít, cười nói: “Đứa trẻ này lớn nhanh thật đấy, nhìn xem, béo lên không ít rồi, bây giờ Sương Sương có thể yên tâm rồi.”
Đường Mẫn đáp: “Đúng vậy, lúc trước thằng bé này làm tôi xót xa muốn chết, may mà nó khỏe mạnh.”
Hoắc Nam Hi trêu chọc cháu gái: “Tiểu Nhu Mễ, cô là cô ruột của con đây, cười với cô nào.”
Hoắc Viễn Quân đánh vào tay con gái: “Con rửa tay chưa? Sờ mó lung tung cái gì, ra kia ngồi đi.”
Hoắc Nam Hi chu môi: “Ba, có phải là có cháu gái rồi, con không còn là bảo bối của ba nữa phải không?”
Hoắc Viễn Quân hừ lạnh một tiếng: “Biết rồi còn hỏi, tranh giành tình cảm với cháu gái mà cũng không thấy xấu hổ.”
“A a...”
“Ôi chao, ba ơi, con bé cười rồi, con bé thật sự cười rồi...”
Hoắc Viễn Quân thấy cháu gái cười, cũng giật mình, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy, đứa trẻ mới ba ngày tuổi mà đã biết cười rồi sao?
Ngay cả Tần Phong nhìn thấy cháu gái cười, cũng thầm nghĩ: Có phải là mấy đứa trẻ này mang theo ký ức kiếp trước tái sinh không?
Dù sao bọn họ chưa từng thấy đứa trẻ nào mới sinh mấy ngày mà đã biết cười, thật sự là quá kỳ lạ.
Ngay cả Hoắc Đình Châu nhìn thấy con gái cười, cũng ngẩn người ra.
Nhưng rất nhanh mọi người chấp nhận sự thật này, chắc là do đứa trẻ quá thông minh.
Lúc này, Hoắc Đình Châu lên tiếng: “Hai ba, Sương Sương nói để hai ba đặt tên chính thức cho bốn đứa nhỏ, hai ba tranh thủ thời gian đặt tên cho các cháu đi, dù sao cũng phải làm giấy khai sinh cho các cháu.”
Hoắc Viễn Quân và Tần Phong nghe vậy đều gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Cho đến khi các cháu đói bụng, Đường Mẫn mới bế các cháu lên lầu.
Tần Sương ngủ một giấc, nghe thấy tiếng khóc của con, cô tỉnh dậy.
“Vợ à, các con đói rồi, em cho các con b.ú đi.”
“Ừ, đưa em ba cho em trước, thằng cả với thằng hai uống sữa bột trước.”
Sữa của cô có hạn, cộng thêm việc các con đều ăn nhiều, cho nên chỉ có thể để hai người anh uống sữa bột trước.
Em ba là đứa bé yếu nhất, Tần Sương đương nhiên ưu ái cậu bé hơn một chút, tiếp theo là đứa con gái cưng của cả nhà.
May mà các con đều không kén ăn, cho gì cũng ăn.
Thấy mấy đứa trẻ ngày nào cũng b.ú sữa như vậy, Đường Mẫn nói: “Tìm hai bảo mẫu đến chăm sóc các cháu đi, cứ tiếp tục như vậy, cả nhà sẽ gầy rộc người mất.”
Tần Sương gật đầu: “Vâng, nhưng mà phải chọn lọc người cẩn thận, chuyện này để Đình Châu lo đi.”
Hoắc Đình Châu đáp: “Được, chuyện này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ chọn lựa cẩn thận rồi mới dẫn về.”
Tình hình hiện tại của gia đình bọn họ, thật sự không dám tùy tiện dẫn người lạ vào nhà.
Sau khi vợ anh sinh con đã không còn sợ nguy hiểm nữa, nhưng các con còn nhỏ, nếu bị kẻ xấu lợi dụng sơ hở, sẽ rất phiền phức.
Chờ các con ngủ say, Tần Sương mới lên tiếng: “Mẹ, ban đêm mẹ không cần phải lên đây chăm sóc con nữa, con vừa mới chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho các con, ngay cả tã dán cũng chuẩn bị rất nhiều, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Đường Mẫn biết con dâu có “năng lực đặc biệt”, nhưng vẫn nói: “Hai đứa có chắc là lo liệu được không?”
“Lo liệu được ạ, ban đêm các con chỉ b.ú sữa hai lần, thời gian còn lại đều ngủ, ban ngày đã có mẹ chăm sóc rồi, ban đêm để con tự mình chăm là được rồi, cứ tiếp tục như vậy, không ai nghỉ ngơi được.”
Thấy con dâu nói vậy, Đường Mẫn nghĩ cũng được, cùng lắm thì để con dâu nghỉ ngơi vào ban ngày.
“Nếu con đã nói như vậy thì cứ làm theo ý con đi, nếu không lo liệu được thì xuống lầu gọi mẹ.”
“Vâng ạ mẹ.”