Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:50:15
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Sương đáp: “Em thích kiểu đàn ông như thế nào, để chị tìm xem, nếu gặp được thì em phải nhanh chóng nắm lấy, những người đàn ông tốt không thể bỏ qua.”
Hạ Vãn Vãn suy nghĩ một lúc: “Em cũng không biết mình thích kiểu nào, nhưng ít nhất phải dễ nhìn một chút!”
“Được, để chị để ý cho em, giờ chúng ta đưa mấy đứa nhỏ xuống đi, mọi người đang chờ thăm chúng.”
Chuyện của Hoắc Nam Tịch đã được bàn bạc xong, giờ mọi người đều muốn thăm bọn trẻ.
u Dương Tình chuẩn bị bốn chiếc vòng vàng nhỏ, khi mấy đứa nhỏ xuống, bà ấy sẽ tặng cho mỗi đứa một chiếc.
Tiểu Gạo Nếp thậm chí còn cầm chiếc vòng vàng trong tay và cười khúc khích.
Đường Mẫn thấy cháu gái thích vàng như vậy, cũng bất lực nói: “Con còn nhỏ đã biết vàng là thứ tốt rồi, không biết con học được từ ai, mê tiền như vậy.”
Hạ Hồng Vĩ thấy cháu gái thích vàng, cũng cười hì hì nói: “Cháu chắc chắn là thừa hưởng gen của nhà chúng tôi, từ nhỏ đã thích tiền, lớn lên nhất định là người kinh doanh giỏi.”
Tần Phong thấy anh vợ tự luyến như vậy, cũng bất lực nói: “Con gái của tôi cũng rất giỏi kinh doanh, cũng đâu nhất thiết phải là gen của nhà các người tốt.”
Tần Sương thấy ba mình hơn thua, cũng cười nói: “Nhà chúng ta hình như không ai mê tiền như vậy đâu, có lẽ là do đột biến gen.”
“Dù sao thích vàng lớn lên cũng không nhất thiết phải đi kinh doanh.”
u Dương Tình cười hiền hậu nói: “Thích tiền thì tốt, sau này nhất định sẽ giàu có, là công chúa nhỏ của nhà chúng ta.”
Cả hai gia đình đều thích con gái, giờ đây đứa cháu gái đầu tiên của họ, nhất định phải cưng chiều.
Hai người ngồi lại chơi với mấy đứa nhỏ, sau đó cũng ăn một bữa trưa thịnh soạn ở đây.
Đến chiều, tiễn hết mọi người, Tần Sương cùng các con đi nghỉ ngơi.
Những ngày tiếp theo, Tần Sương bắt đầu bận rộn chạy ngược chạy xuôi.
Do rất nhiều nguyên liệu trong phòng thí nghiệm cần mua từ siêu thị, nên cô đã mua một kho hàng rất lớn gần đó để làm nơi trữ nguyên liệu.
Dù sao cô cũng không thể biến ra đồ trước mặt người khác, tránh bị mọi người thấy kéo cô đi m.ổ x.ẻ nghiên cứu.
Chỉ huy trưởng đóng quân tại phòng thí nghiệm tên là Khổng Huy, Tần Sương mua đồ xong thì bảo ông ấy lái xe đến chở hàng.
Hơn nữa, phòng thí nghiệm lần này chỉ riêng tầng hầm đã xây dựng tới ba tầng, nếu không thì thời gian thi công cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy mà chưa hoàn thành.
Tuy bề ngoài hiện tại chưa thể nhìn ra điều gì đặc biệt, nhưng khi Tần Sương dẫn công nhân tăng ca làm việc gấp rút, rất nhanh chóng việc trang trí tầng hầm cơ bản đã hoàn thành, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô lắp một cánh cửa chống trộm vân tay lên.
Hơn nữa, đây mới chỉ là sơ bộ, kế tiếp cô bắt đầu lắp ráp từng bộ phận của hệ thống an ninh hồng ngoại, ngay cả camera giám sát cũng không bỏ qua.
Phòng thí nghiệm của cô sẽ là phòng thí nghiệm nghiêm ngặt nhất thế giới.
Tuy nhiên, do thời gian trước tết hạn hẹp, tầng hầm vừa mới trang trí xong, cô lại nhận được điện thoại thông báo khai trương chi nhánh Hải Thành, bận rộn luôn chân luôn tay, cuối cùng cũng đến ngày 30 Tết.
Hoắc Đình Châu đứng ở cửa sân, nhìn đồng hồ đi đi lại lại, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng mà anh nhớ nhung, mới mỉm cười đi về phía cô và nói: “Vợ à, cuối cùng em cũng về rồi, anh còn tưởng em không về ăn Tết nữa.”
Tần Sương ôm chồng, cũng dịu dàng nói: “Xin lỗi anh, dạo này em quá bận rộn, em vừa xong việc là về ngay, em còn mua quà cho các con.”
Hoắc Đình Châu thấy trên xe có rất nhiều đồ, cũng nói với tài xế: “Làm phiền anh rồi, giờ chúng tôi sẽ dỡ đồ.”
Tài xế cười lịch sự: “Đây là công việc của tôi, đưa bà chủ về nhà là điều đương nhiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-397.html.]
“Được rồi, anh mang đồ vào nhà đi, em đi xem các con trước đã, em nhớ các con sắp c.h.ế.t rồi, năm nay thế nào em cũng phải làm ra điện thoại, như vậy nhớ các con có thể gọi nhìn thấy chúng bất cứ lúc nào.”
Trong thời gian cô bận rộn bên ngoài, chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ nhớ các con vô cùng, nếu có điện thoại, cô cũng không phải nhớ nhung như vậy.
Vì vậy, dự án đầu tiên sau Tết chính là nghiên cứu phát triển điện thoại và máy tính Internet.
Đường Mẫn nghe thấy tiếng nói, cũng đi ra từ bếp.
Thấy con dâu về, con trai còn xách một đống đồ, bà dịu dàng nói: “Sương Sương về rồi à, nhanh vào nghỉ ngơi đi, dạo này trông con gầy đi nhiều, chắc là bên ngoài ăn uống không ngon, ngủ không đủ giấc.”
Tần Sương cười: “Dạo này con có nhiều việc, đây cũng là tranh thủ về ăn Tết, sau mồng 5 Tết dự án của con cũng phải bắt đầu tiến hành.”
“Cả công ty cũng có nhiều việc, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.”
Đường Mẫn thấy con dâu bận rộn như vậy, cũng xót xa nói: “Tiền kiếm được cũng đủ rồi, nhìn con bận rộn như vậy.”
“Không sao đâu mẹ, con đã quen rồi, con nghĩ lát nữa đợi ba về, con muốn ba nghỉ hưu sớm giúp con quản lý công ty, dù sao ba cũng không phải ra quyết định gì ở đó, bên đó có ba chồng và Đình Châu là đủ rồi.”
Gần đây cô bận đến đầu óc quay cuồng, khi phòng thí nghiệm hoạt động, chắc chắn cô không thể quản lý công ty, chi bằng để ba cô quản lý.
Hoắc Đình Châu nghe thấy lời vợ nói cũng bất lực nói: “Em làm vậy liệu ba có đồng ý không? Nếu ba thích quân đội, không muốn nghỉ hưu thì sao?”
Tần Sương cười ha ha: “Nếu anh nghĩ vậy thì sai rồi, ba từng nói với em rằng ông có thể đi làm cho em bất cứ lúc nào, chỉ là lúc trước không cần nên không muốn để ba phải nghỉ hưu sớm.”
“Hơn nữa, năng lực kinh doanh của ba em có lẽ mọi người chưa biết, ông ấy còn giỏi hơn em đấy.”
Hoắc Đình Châu nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên nhớ ra một điều gì đó, anh suýt nữa quên mất ba vợ cũng là người từ thế giới tương lai, hơn nữa kiếp trước ông ấy còn là một ông trùm xã hội đen.
Người như vậy có thể ở lại quân đội lâu như vậy, có lẽ là đã chán ngán nơi đó từ lâu rồi.
“Nếu vậy, lát nữa bọn họ trở về thì nói chuyện luôn đi, có ba giúp em quản lý công ty, em cũng có thể đỡ vất vả hơn.” Chỉ cần vợ không mệt là được, đành để bố vợ vất vả một chút vậy.
Tần Sương cười, sau đó đứng dậy lên lầu, đã hơn một tháng không gặp, không biết các con còn nhớ mẹ không.
Sau khi lên lầu, cô thấy mấy đứa trẻ đang tập lật người trên thảm trong phòng trẻ em.
Các bảo mẫu thấy phu nhân về cũng cười chào hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Sương khoát tay, cởi giày rồi đi vào, nói: “Các con, mẹ về rồi, các con nhớ mẹ không?”
Mấy đứa trẻ nghe thấy tiếng nói, cũng cùng nhìn về phía Tần Sương.
Tiểu Gạo Nếp thậm chí còn vui mừng vung nắm đ.ấ.m và “a a a…”
“Ôi, vẫn là con gái cưng của mẹ chu đáo, chỉ có con nhận ra mẹ, mẹ ôm con.”
Tần Sương bế Tiểu Gạo Nếp lên và hôn một cái thật kêu.
Tiểu Gạo Nếp được hôn cũng “khúc khích khúc khích...” cười không ngừng.
Mấy đứa trẻ khác thấy vậy, cũng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người phụ nữ này là mẹ mình, sau đó đứa nào đứa nấy khua chân khua tay và gọi kêu “a a a…”.
Tần Sương thấy mấy đứa trẻ vui mừng như vậy, cũng ôm từng đứa lên hôn.
Thấy chúng đều béo hơn nhiều, cô cũng hỏi các bảo mẫu: “Gần đây mấy đứa uống sữa bột đủ không?”
“Báo cáo phu nhân, còn một thùng, đủ dùng trong một thời gian.”