Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 398

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:50:17
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương gật đầu: “Vậy là tốt rồi, nếu sữa của các con không đủ thì bảo mẹ chồng tôi gọi cho tôi, còn nữa mấy đứa nhỏ không cần chăm sóc quá kỹ, chỉ cần không bị va chạm là được, đặc biệt là không cần quá nuông chiều bọn chúng cũng đừng nuôi dạy quá mềm yếu, chờ đến khi chúng biết chạy thì bắt đầu cho tập luyện.”

Hai bảo mẫu nghe vậy, cũng giật mình, nghĩ thầm biết chạy là bắt đầu tập luyện, bà chủ này có nghiêm khắc quá không.

Tuy nhiên, họ chỉ là người làm công, đành phải cười đáp: “Chúng tôi biết rồi.”

Sau đó Tần Sương chơi với mấy đứa trẻ một lúc mới về phòng tắm rửa thay quần áo.

Đợi đến khi Hoắc Đình Châu gọi vợ xuống ăn cơm, suýt nữa thì anh bị chảy m.á.u mũi…

Chỉ thấy một thân hình mảnh mai mặc bộ đồ ngủ ren đen đang lục lọi quần áo, khiến cho Hoắc Đình Châu, người đã ăn chay nhiều ngày, lập tức m.á.u nóng sôi trào.

Vốn dĩ vóc dáng của vợ anh đã rất gợi cảm, đặc biệt là sau khi sinh con, vẻ quyến rũ của phụ nữ càng trở nên hấp dẫn.

Tần Sương nghe thấy tiếng động, thấy chồng mình đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cô, cũng cong môi cười nói: “Tối nay bù đắp cho anh, đừng nhìn nữa, mau lại đây giúp em tìm đồ.”

Hoắc Đình Châu gật đầu ngơ ngác: “Ừm.”

Khi Tần Sương thay bộ váy đỏ rực rỡ, Hoắc Đình Châu cũng ôm vợ hôn một hồi lâu.

“Được rồi, sắp giờ ăn cơm giao thừa rồi, đừng hôn nữa, hôn nữa là môi sưng hết, tối nay cho anh hôn đủ.”

Hoắc Đình Châu nhìn cô với ánh mắt đầy u oán: “Vợ à, anh đã ăn chay hơn một tháng rồi, uống một chút canh cũng được mà?”

Tần Sương lườm anh một cái: “Đừng có mà kì kèo nghe chưa, mau xuống lầu đi, mọi người đang đợi chúng ta đấy.”

“Haizzz, vợ không yêu anh nữa.”

Tần Sương không thèm để ý đến con người này, cười rồi đi ra ngoài.

Lúc này dưới lầu, những người nên về đều đã về, Hoắc Nam Tịch gặp chị dâu thì nũng nịu nói: “Chị dâu, chị nhớ em c.h.ế.t đi được, em còn tưởng chị không về ăn Tết nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Sương xoa đầu cô bé: “Ăn Tết làm sao không về được, dạo này em tăng cân phải không, chắc là Bắc Mặc chăm sóc chu đáo nên em mập mạp hơn trước.”

Hoắc Nam Tịch nghe nói mình béo nên nổi giận: “Không thể nào, sao em có thể béo được!”

Hoắc Đình Xuyên thấy em gái nổi giận, cũng cố tình nói: “Em béo hay không tự biết chứ, nhà có cân điện tử, không tin em có thể lên cân xem.”

Hoắc Nam Tịch thấy anh hai cũng nói vậy, lập tức hoảng hốt.

“A~~~!!!! Em phải giảm cân!”

Hoắc Đình Châu xuống lầu thấy em gái gào thét như vậy, cũng nhíu mày: “Đêm giao thừa mà gào cái gì, chú ý kẻo ảnh hưởng người khác.”

“Oa… Anh, họ nói em béo, em buồn quá!”

Hoắc Viễn Quân thấy con gái không biết xấu hổ như vậy cũng bất lực: “Béo một chút cũng tốt, vượng phu!”

“Hahaha…” Hoắc Đình Xuyên nghe thấy ba mình nói vậy cũng cười không ngớt.

Ngay cả Tần Sương và những người khác cũng cười đến mức sắp khóc.

Không ngờ ba mình lại biết nói đùa.

Tần Phong dẫn Tần Dã và Tần Tuyết vào thấy mọi người cười vui vẻ, cũng tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui thế?”

Tần Sương khoát tay: “Không có gì, sao giờ hai người mới đến, nhắm đúng giờ ăn cơm luôn à?”

Tần Phong cởi áo khoác: “Vừa từ nhà ông bà nội về, không thì đến sớm hơn rồi.”

Tần Dã cùng em gái cởi áo khoác, thay dép đi vào, rồi đi đến gần chị gái và nói: “Chị, chúc mừng năm mới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-398.html.]

Tần Tuyết cũng theo lời: “Chị, chúc mừng năm mới.”

Tần Sương cười: “Được rồi, chúc mừng năm mới, năm nay Hổ Tử và Tuyết Tuyết lại lớn thêm một tuổi, lát nữa chị phát lì xì cho hai đứa nhé.”

Tần Dã cười: “Cảm ơn chị.”

Tần Sương xoa má Tần Tuyết, thấy cô bé béo lên kha khá, cũng hỏi: “Dạo này sức khỏe thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”

Tần Tuyết lắc đầu: “Không có, chỉ là không thể vận động, hơi ghen tị với bạn bè có thể chạy nhảy.”

“Ngoan, đợi chị nghiên cứu ra thuốc mới, khi nào thuốc đặc trị được sản xuất ra thì Tuyết Tuyết sẽ không phải khổ sở nữa.”

Tần Tuyết cười: “Chị không cần lo lắng chuyện của em, em bây giờ cũng rất tốt.”

Từ khi được anh trai đón về, cô ấy không phải lo lắng chuyện ăn uống nữa, hơn nữa anh trai có thứ gì tốt đều cho cô ấy, cô ấy đã rất mãn nguyện rồi.

Nếu không có anh trai và chị gái, có lẽ bây giờ cô ấy đã đi tìm người nhà rồi.

Tần Sương thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, cũng xoa đầu cô bé, rồi nói: “Chị đi bế bọn trẻ xuống ăn cơm, mọi người đi rửa tay đi.”

Sau đó cả nhà ngồi quanh một bàn lớn, mấy đứa trẻ được đặt trong xe đẩy ở bên cạnh, bữa cơm giao thừa bắt đầu như vậy.

Hoắc Đình Xuyên và Hổ Tử sau khi đốt pháo cũng cười ngồi xuống bàn, chờ đợi người lớn lên tiếng.

Do bảo mẫu và vệ sĩ không có phòng riêng, Đường Mẫn cũng sắp xếp thêm một bàn riêng cho họ, dù sao cũng là ngày Tết, không thể phân biệt đối xử.

Hoắc Viễn Quân thấy rượu trong ly đã rót đầy, mới lên tiếng: “Năm mới, khởi đầu mới, năm nay mọi người đều vất vả, đặc biệt là Sương Sương, công thần của nhà chúng ta, năm nay cảm ơn con đã khai hoa kết trái cho nhà họ Hoắc, sau này tất cả chúng ta đều cố gắng hơn, đi học thì học giỏi, đi làm thì tiền tài rủng rỉnh, cạn ly!”

Mọi người nâng ly cùng nhau chào mừng năm mới.

Năm nay gia đình đông vui hơn, Hoắc Viễn Quân cùng mấy người khác mỗi người bế một đứa cháu, vừa ăn vừa nựng nịu các bé.

Tiểu Bánh Gạo từ khi béo lên cũng là đứa tham ăn nhất, thấy mọi người đều ăn mà không cho nó ăn, cũng lắc lư trên người Hoắc Đình Châu.

Nó còn liên tục “a a a” gọi không ngừng.

Hoắc Đình Châu thấy con trai nhỏ như vậy, cũng bất lực nói: “Con trai, con còn nhỏ, chưa ăn được, ngoan nào.”

Tiểu Bánh Gạo căn bản không hiểu ba nói gì, không cho ba mặt mũi chút nào, vẫn tự mình “a a a” gọi.

Tần Sương thấy vậy, cũng cười nói: “Anh dùng đũa chấm một chút nước đường cho thằng bé l.i.ế.m thử, nhìn nó sốt ruột thế kia.”

Hoắc Đình Châu đành bất lực dùng đũa chấm một chút nước đường đưa vào miệng con trai, Tiểu Bánh Gạo ăn được vị ngọt liền mút môi một cái.

Đường Mẫn thấy nó há miệng như vậy, cũng cười nói: “Đứa này không biết giống ai, bình thường ăn uống nó là đứa ăn nhiều nhất, nhìn bộ dạng này, mập hơn cả mấy anh chị.”

Tần Sương nhìn Tiểu Bánh Gạo, cũng cười nói: “Đứa này hồi còn ở trong bụng mẹ chắc là đói quá, không thì sao lại tham ăn thế.”

Nghĩ đến dáng vẻ gầy yếu khi mới sinh, Tần Sương cũng có chút xót xa.

May mắn là cuối cùng đứa bé này cũng mập mạp hơn.

Đứa lớn nhất Tiểu Bánh Tròn là đứa lạnh lùng nhất trong số mấy đứa nhỏ, khi không cười mặt nó như người vô cảm, y hệt ba nó là Hoắc Đình Châu.

Đứa thứ hai thừa hưởng ưu điểm của cả ba và mẹ, nhưng khuôn mặt lại giống ba hơn, là một cậu bé điển trai.

Đứa thứ ba thì khỏi phải nói, còn đứa thứ tư lại thừa hưởng gen của Tần Sương, người ta nhìn còn tưởng là con gái, rất thanh tú.

Mấy đứa trẻ đều ngồi trong lòng các ông bà, ngoại trừ con thứ tư hay nghịch ngợm, những đứa còn lại đều rất ngoan ngoãn.

Hoắc Viễn Quân bế cháu trai lớn, thấy nó mặt lạnh tanh, cũng cười nói: “Đứa này hồi nhỏ cũng giống Đình Châu, nhìn mặt đơ như vậy, đêm giao thừa mà con không thể cười một cái sao?”

Loading...