Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:14:28
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, anh ta nhìn về phía Hoắc Nam Hi, ánh mắt rất nguy hiểm: “Lúc đầu còn định hủy hoại cô, nhưng sẽ tha cho cô một mạng, nhưng nhìn tình hình thì có vẻ cô không thể sống sót rời khỏi đây.”

Hoắc Nam Hi nghe thấy lời này, cũng cảm thấy lạnh cả người.

“Các em lên đi, lát nữa xong việc thì g.i.ế.c luôn, chỉ có người c.h.ế.t mới đảm bảo an toàn cho chúng ta.”

“Anh cả, anh lên trước đi, chúng em ở ngoài canh cho anh.”

Tiết Tam cởi áo khoác: “Hôm nay lão tử sẽ nếm thử hương vị của con gái tư lệnh xem như thế nào, dù là c.h.ế.t dưới gốc hoa mẫu đơn cũng đáng.”

“Anh đừng lại gần, chị dâu tôi sẽ không tha cho các người đâu!”

Hoắc Nam Hi lúc này hơi hoảng, cô ấy nhanh chóng cởi dây thừng phía sau, rồi khi Tiết Tam lao tới, cô ấy cũng đá một cước về phía anh ta.

“Cút đi, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t các người!”

Tiết Tam bị đá, thấy cô ấy đã cởi được dây thừng, cũng lạnh lùng nói: “Được voi đòi tiên, con đàn bà c.h.ế.t tiệt, cô thật giỏi.”

Hoắc Nam Hi tùy tiện nhặt một khúc gỗ bên cạnh: “Anh đừng lại gần, đợi chị dâu tôi tìm thấy tôi, các người đều phải chết.”

Cô ấy biết mình đang đeo thiết bị định vị của chị dâu, chỉ cần trì hoãn đủ thời gian, chị dâu nhất định sẽ đến cứu cô ấy, dù không kịp thì cô ấy cũng phải c.h.ế.t để bảo vệ thanh danh của mình.

“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả.”

Tiết Tam đứng dậy, lao về phía Hoắc Nam Hi.

Hoắc Nam Hi thấy anh ta đến, cũng vung gậy trong tay lên,Tiết Tam né tránh không kịp, bị đánh hai gậy.

Nhưng sức mạnh nam nữ khác nhau quá lớn, rất nhanh Tiết Tam đã nắm lấy gậy, kéo Hoắc Nam Hi sang một bên.

Hoắc Nam Hi loạng choạng, đụng vào đống phế liệu bên cạnh.

Tiếng “rầm” vang lên, Hoắc Nam Hi phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Chưa kịp bò dậy,Tiết Tam bước lớn đi tới, túm lấy tóc cô ta: “Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, còn tưởng mình giỏi giang lắm, giờ xem cô còn trốn được không.”

Hoắc Nam Hi hung dữ nhìn anh ta: “Nhà tôi sẽ không tha cho các người đâu, muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c luôn đi.”

“Bốp~!”

Tiết Tam giơ tay tát một cái, má phải của Hoắc Nam Hi lập tức sưng lên.

“Giết cô, cô mơ đẹp, đợi lão tử chơi chán sẽ tiễn cô lên đường.”

Phía bên kia, Tần Sương nhìn vị trí định vị: “Chính là đây, xuống xe đi tìm Hoắc Nam Hi!”

Người bảo vệ nghe nói đi tìm tiểu thư, lập tức hiểu tại sao phu nhân lại vội vàng như vậy, nhìn nơi này là biết ngay là nơi thích hợp để g.i.ế.c người phóng hỏa.

Hai người canh gác bên ngoài kho hàng thấy có người đến, cũng có chút hoảng sợ: “Các người là ai? Đây là nơi của chúng tôi.”

Tần Sương cũng lười nói nhảm, trói họ lại.

Lời cô vừa dứt, mấy người bên cạnh lập tức hành động.

Còn cô thì đạp chân đá tung cánh cửa kho hàng, nhìn thấy tình hình bên trong, ánh mắt lập tức đỏ ngầu.

“Đồ súc sinh, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh!”

Hoắc Nam Hi bị đối phương xé rách quần áo, không còn che được thân thể, nhìn thấy chị dâu đến cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chị dâu....”

Tiết Tam thấy có người đến, cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Các người là ai? Dám quấy rầy chuyện tốt của lão tử.”

Tần Sương nhanh chóng lao đến trước mặt đối phương, không nói lời nào, giơ chân đá một phát,Tiết Tam không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy, căn bản không kịp phản ứng đã bị Tần Sương đá bay ra ngoài.

Còn Tần Sương thì nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Hoắc Nam Hi, giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ, chị dâu đến rồi, chị dâu sẽ báo thù cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-412.html.]

Hoắc Nam Hi nước mắt lưng tròng gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Em không sợ, em không sao.”

“Ngoan nào, chị dâu sắp xong rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

An ủi em gái chồng xong, Tần Sương rút con d.a.o găm ở eo ra, đi về phía Tiết Tam.

Tiết Tam thấy đối phương đi tới, lập tức van xin: “Nữ hiệp tha mạng, chúng tôi không dám nữa, chúng tôi chỉ là nhận tiền làm việc, thật sự không phải lỗi của chúng tôi.”

Tần Sương ánh mắt lạnh lùng, giọng nói càng thêm âm u đáng sợ: “Các người đáng chết!”

“Đừng... đừng g.i.ế.c tôi, tôi thật sự sai rồi.”

Người bảo vệ đi vào từ bên ngoài, thấy phu nhân toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt, cũng thấy sợ hãi.

Tần Sương căn bản không quan tâm xung quanh có người hay không, tay giơ lên d.a.o rơi xuống, cắt đứt công cụ phạm tội của đối phương.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người bảo vệ phản xạ có điều kiện, kẹp chặt hai chân.

Những người vừa đuổi theo phía sau cũng vừa bước vào thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Tần Sương hoàn toàn không nguôi giận, cầm con d.a.o găm cứ thế đ.â.m liên tiếp vào người đối phương.

Tuy nhiên, mỗi nhát d.a.o đều tránh né những chỗ hiểm, cô sẽ không để cho đối phương dễ dàng c.h.ế.t đi như vậy, như vậy sẽ quá dễ dàng cho anh ta.

Cho đến khi đối phương không còn tiếng động, Tần Sương mới đứng dậy lau sạch d.a.o găm trong tay, giọng nói lạnh lẽo: “Đưa tất cả những người này về, tối nay tôi muốn biết hung thủ đứng sau là ai, nếu không tìm ra được, tôi không ngại đổi một nhóm người bảo vệ khác.”

Người bảo vệ trưởng bước lên phía trước đáp: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ừ, về đi.”

Tần Sương đi đến bên cạnh Hoắc Nam Hi, đưa tay ôm cô ấy dậy.

Hoắc Nam Hi bị đánh không nhẹ, cuối cùng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Tần Sương lên xe, nói với người bảo vệ: “Đi tới bệnh viện quân y.”

Người bảo vệ: “Rõ!”

Xe ô tô đi trước, những người phía sau thì đưa những người đó về doanh trại để thẩm vấn.

Trên đường đi, Tần Sương kiểm tra Nam Hi, thấy cô ấy chủ yếu là bị thương ngoài da, hơn nữa cô đến kịp thời nên không bị xâm phạm.

Nếu không phải hôm nay tâm trạng bất an, cô đã xem xét định vị của người nhà, nếu không em gái chồng xảy ra chuyện, cô không dám tưởng tượng mẹ chồng và những người khác sẽ bị kích động tới mức nào.

Sau đó, khi xe ô tô đến bệnh viện quân y, Tần Sương vừa bước vào liền yêu cầu người bảo vệ đi tìm Viện trưởng đến.

Cô đặt Hoắc Nam Hi lên một chiếc giường sạch sẽ, tiện tay đắp chăn cho cô ấy.

Viện trưởng đến, thấy vị đại Phật này đứng đó toàn thân lạnh ngắt.

“Đồng chí Tần... Tần, ai bị thương vậy?”

Tần Sương nhạt giọng: “Làm phiền Viện trưởng tìm hai nữ bác sĩ khám toàn bộ vết thương cho em gái tôi, tốt nhất là người kín miệng, nếu tôi nghe được bất kỳ tin đồn không hay nào, tôi không ngại lật tung bệnh viện của các người lên đâu.”

Viện trưởng nghe thấy lời này, nhìn cô gái bị bầm tím trên giường bệnh, nhanh chóng đáp: “Tôi biết rồi, đảm bảo làm tốt.”

Tần Sương gật đầu: “Ừ, vậy thì phiền Viện trưởng rồi.” Sau đó nhìn về phía người bảo vệ: “Hai người canh giữ cửa, có kẻ nào không biết điều thì đánh thẳng tay, hậu quả tôi chịu, tôi đi gọi điện thoại trước.”

Người bảo vệ: “Rõ!”

Nhìn em gái đang nằm trên giường bệnh, Tần Sương đi ra ngoài gọi điện thoại cho Hoắc Đình Châu, khi bên kia biết chuyện cũng lập tức lái xe đến bệnh viện. Khi bác sĩ khám xong, Tần Sương nhìn bản báo cáo kiểm tra mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hoắc tiểu thư toàn thân chủ yếu là thương tích ngoài da, xương bị va chạm, không nghiêm trọng lắm, cánh tay phải bị nứt xương nhỏ, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, đồng chí Tần còn muốn hỏi gì không?”

Tần Sương trả lời: “Cần nghỉ ngơi bao lâu?”

“Ít nhất một tháng, trong thời gian này không được xách đồ nặng.”

Loading...