Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 414
Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:14:32
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Mẫn ở nhà nấu xong bữa tối, cũng đợi chờ mãi mới thấy người nhà về, mấy người vừa bước vào cửa, Đường Mẫn liền cằn nhằn: “Sao mấy người lại về cùng nhau? Còn nữa, nhìn xem đã mấy giờ rồi?”
Tần Sương ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con bên đó có việc gấp cần bàn bạc với ba.”
Đường Mẫn nghe con dâu nói vậy, lập tức đổi sắc mặt: “À không sao, chuyện công việc quan trọng hơn, chắc là đói rồi, đi đi đi, đi ăn cơm đi.”
Hoắc Đình Châu thấy mẹ mình thay đổi sắc mặt như vậy, cũng bất lực nhìn ba, ý muốn nói, chúng ta đều là người thừa sao?
Hoắc Viễn Quân lờ đi ánh mắt của con trai, cởi áo khoác, cười ha ha đi vào phòng ăn.
Hoắc Đình Châu nhìn bóng lưng ba mình, nghĩ thầm ba giống anh, đều “sợ vợ”, không nói gì nữa.
Nhưng may là Đình Xuyên và Nam Hi không thường xuyên về nhà, nên mẹ chồng không phát hiện ra điều gì bất thường, sau khi ăn tối, Tần Sương ở lại phòng của bọn trẻ chơi với bọn chúng một lúc mới về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến năm 1980.
Những đứa trẻ cũng hơn một tuổi, hôm nay Tần Sương ở trong phòng thí nghiệm, nhìn chiếc điện thoại di động hoàn chỉnh trong tay, vô cùng phấn khích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù hiện tại chức năng chưa nhiều, nhưng có thể ra mắt vào thời điểm này đã là rất tốt rồi.
“Kim Na, bắt đầu kiểm tra!”
Triệu Kim Na gật đầu đầy phấn khởi, những người khác trong phòng thí nghiệm cũng đều chờ đợi kết quả kiểm tra.
Hai chiếc điện thoại kết nối với nhau, Tần Sương khẽ cười: “Rất tốt, chúng ta thành công rồi.”
“Yeah, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi.....”
Những người này từ khi vào phòng thí nghiệm chưa từng nghỉ ngơi, may mắn là công sức không uổng phí, cuối cùng họ cũng thành công.
Tần Sương mang theo sản phẩm hoàn chỉnh và trạm phát sóng di động cỡ nhỏ, nhờ Lý Kiến Dân đưa mình đi gặp vị lãnh đạo số một.
Qua nhiều lớp kiểm tra, Tần Sương một lần nữa gặp được vị lão vĩ nhân này.
“Tần Sương, cô đến rồi à? Có nghiên cứu ra thứ gì mới không?” Chủ tịch Chu hiền từ nói.
“Không phụ lòng mong đợi, phòng thí nghiệm của chúng tôi đã nghiên cứu thành công điện thoại di động, tôi gọi nó là điện thoại thông minh.” Tần Sương nói xong liền lấy sản phẩm ra.
Chủ tịch Chu nhìn thấy hai sản phẩm điện tử cỡ nhỏ, cũng tỏ ra hứng thú.
“Đây là điện thoại thông minh mà cô nói à? Nó có chức năng gì?”
Tần Sương cười nói: “Cái này có thể gọi điện thoại, nhắn tin, chức năng khác thì có lịch, giờ, ghi chú, âm nhạc, đọc sách, v.v., kết nối mạng còn có thể kết nối với máy tính, tất nhiên, hệ thống giám sát và cửa chống trộm mà phòng thí nghiệm chúng tôi sản xuất cũng có thể kết nối và thiết lập thông qua nó, tất nhiên, đây chỉ là bản cơ bản, sau này còn có thể nâng cấp.”
Chủ tịch nghe vậy, cũng cầm một chiếc điện thoại lên xem.
“Cái đồ nhỏ bé thế này mà lại có nhiều chức năng như vậy sao?”
Tần Sương gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tôi có thể hướng dẫn ông cách sử dụng, nhưng kết nối mạng cần trạm phát sóng, đây là thiết bị kết nối tín hiệu nhỏ tôi mang theo.”
“Nào, đây là nút bật nguồn, đây là chức năng gọi điện thoại, đây là tin nhắn...”
Chủ tịch nhìn thấy màn hình nhỏ bé hiển thị nhiều chức năng như vậy, càng nhìn càng kinh ngạc.
Đặc biệt là âm nhạc phát ra từ trong đó, thật sự quá thần kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-414.html.]
Sau đó, Tần Sương cầm chiếc điện thoại kia, gọi điện thoại cho Chủ tịch trong sân, Chủ tịch bấm nút nghe, liền nghe thấy tiếng nói bên trong.
“Tôi nghe rõ, âm thanh rất rõ ràng, ông có thể về rồi.”
Tần Sương cúp điện thoại, đi vào nói: “Thế nào, có phải rất thần kỳ không, tôi nghĩ chiếc điện thoại này một khi ra mắt chắc chắn sẽ giúp nước ta kiếm được rất nhiều ngoại tệ.”
Chủ tịch cười: “Tốt, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, cô giỏi.”
“Thế này nhé, cô không phải có nhà máy điện tử à? Lần này, điện thoại thông minh sẽ do nhà máy của cô sản xuất, lợi nhuận thu được nộp cho quốc gia 30% có được không?”
Tần Sương suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Được, nhà máy điện tử bên đó đều là cựu chiến binh, vấn đề bảo mật chắc là không lớn, nếu cần bảo vệ an ninh, tôi sẽ nhờ Lý Kiến Dân thông báo với ông.”
“Nhưng trạm phát sóng thì cần phải lắp đặt xung quanh Kinh Đô trước, để có thể phủ sóng toàn bộ Kinh Đô, lúc đó còn cần sự phối hợp của chính phủ.”
Chủ tịch đáp: “Được, có việc thì bảo Lý Kiến Dân đi làm, sau khi sản phẩm này ra mắt, cô nhớ tặng cho tôi vài chiếc để dùng.”
Tần Sương: “Được, đảm bảo sẽ làm riêng cho ông vài chiếc đặc biệt.”
Nói chuyện xong, Tần Sương mới rời khỏi đó.
Về đến phòng thí nghiệm, Tần Sương nói với Triệu Kim Na: “Em cho những người trong bộ phận điện thoại nghỉ ngơi một tuần đi, năm nay họ đã vất vả rồi, đợi điện thoại thông minh ra mắt rồi phát thưởng cho họ, nhưng lương tháng này ai cần thì có thể đến phòng kế toán ứng trước, còn nữa, em cũng không còn nhỏ nữa, kỳ nghỉ này về nhà xem mắt đi, cố gắng giải quyết vấn đề cá nhân, nếu không kết hôn thì bọn trẻ nhà chị sắp đi học rồi.”
Triệu Kim Na nghe thấy những chuyện trước đó thì khá vui, nghe thấy sư phụ thúc giục kết hôn, lập tức nói với vẻ mặt uể oải: “Sao phải kết hôn, đàn ông chẳng mấy người tử tế, ngày nào em cũng bận rộn, hầu như không về nhà, nếu em tìm người không chịu được cô đơn, chẳng phải đầu em sẽ xanh um à?”
Tần Sương nhếch mép: “Vậy thì tìm một người trong phòng thí nghiệm đi? Như vậy sẽ không sợ chuyện đó nữa, phòng thí nghiệm chúng ta có không ít trai tài gái sắc, chẳng lẽ em không có ai để ý?”
Triệu Kim Na nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra hình bóng một người.
“Sư phụ, hình như em thật sự có chút cảm tình với một người, nhưng không biết anh ta có thích em không, hơn nữa em sợ mình không quản lý tốt cuộc hôn nhân.”
Tần Sương thấy mặt cô ấy hơi đỏ, cũng tò mò hỏi: “Người đó là ai?”
Triệu Kim Na hơi ngượng ngùng nói: “Hình Soái ở bộ phận chế dược của chúng ta.”
Tần Sương nghe vậy, không ngờ lại là thằng nhóc đó, xem ra mắt nhìn của học trò không tệ.
“Không tệ, thằng nhóc đó dù 26 tuổi rồi, nhưng tướng mạo không tệ, năng lực cũng tốt, chỉ là xuất thân nông thôn, nhà em có đồng ý không?”
Không phải cô khinh thường người nông thôn, mà chủ yếu là một số bậc phụ huynh có chút kiêu kỳ.
“Sư phụ, ba mẹ em cũng xuất thân nông thôn, hơn nữa người nông thôn thì sao, Hình Soái dựa vào năng lực của mình mà thành công, người như vậy chẳng phải ổn định hơn những đứa con nhà giàu nhiều sao?”
“Những đứa con nhà giàu kia, nhìn thì có vẻ gia cảnh tốt, nhưng chính bản thân chúng nó lại không có năng lực, ngoài việc ăn bám còn biết gì nữa? Loại đàn ông như vậy, có cho em cũng không lấy.”
Tần Sương cười: “Cũng có người tốt, đừng đánh đồng tất cả mọi người, nếu em đã thích Hình Soái rồi, vậy thì sau này chị sẽ thăm dò ý của cậu ta, nếu cậu ta cũng có cảm tình với em, chị sẽ chuẩn bị một đám cưới long trọng cho hai người.”
Triệu Kim Na ngại ngùng giậm chân: “Chị! Chị kỳ quá đi, em không thèm nói chuyện với chị nữa.”
Nhìn thấy người chạy đi, Tần Sương cũng cười ha ha.
Triệu Kim Na vừa ra khỏi văn phòng, đi vòng một cái thì đụng phải Hình Soái.
“Ui chao, ai thế? Đi đường không cẩn thận à?”
Hình Soái thấy mình đụng phải người, cũng có chút luống cuống: “Xin lỗi, cô không sao chứ?”