Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 436

Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:15:49
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Bánh Tròn: “Bà nội, bà mau đi, chúng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Đường Mẫn gật đầu: “Ngoan, bà sẽ đến ngay.”

⁰Bên kia, Hoắc Đình Châu lái xe về nhà, đi được nửa đường, cũng cảm thấy bồn chồn, không biết tại sao, hôm nay tim anh đập nhanh hơn bình thường.

Nếu không phải biết bản thân không có bệnh, anh còn tưởng mình bị bệnh.

Hoắc Viễn Quân ở bên kia, cũng không liên lạc được với con trai, trực tiếp bảo người bảo vệ lái xe đi tìm bác sĩ, dù sao bị bệnh cũng không thể chờ đợi, nếu muộn, ai biết hậu quả sẽ ra sao.

Còn Tần Sương đang hôn mê, lúc này cũng cảm thấy linh hồn của mình như bị lửa thiêu đốt, dù thế nào cũng không mở mắt được.

Đặc biệt là khi phát hiện linh hồn mình tách khỏi cơ thể, đi vào không gian, mới phát hiện ra điều bất thường.

Hoắc Đình Châu về đến nhà, cũng vừa lúc gặp người bảo vệ dẫn bác sĩ đến.

“Nhà ai bị bệnh vậy?”

Người bảo vệ thấy thiếu gia về, trực tiếp trả lời: “Là phu nhân bị bệnh.”

Hoắc Đình Châu nghe nói vợ bị bệnh, cũng ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.

Đến phòng ngủ, nhìn thấy mẹ đang dùng rượu lau người cho vợ hạ sốt, liền bước đến nói: “Mẹ, Sương Sương thế nào rồi? Sao lại đột ngột bị bệnh?”

Đường Mẫn thấy con trai về, cũng lên tiếng đáp: “Có lẽ là gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm tâm trạng căng thẳng, đột nhiên được thả lỏng nên mới bị bệnh, bác sĩ đến chưa?”

Lời của bà vừa dứt, người bảo vệ đã dẫn bác sĩ lên.

“Bác sĩ đến rồi.”

Hoắc Đình Châu thấy bác sĩ đến, cũng trực tiếp nhường đường: “Mau đến xem cho vợ tôi.”

Bác sĩ gật đầu, cầm hộp thuốc đi đến.

Kiểm tra xong, bác sĩ mới lên tiếng: “Bà chủ gần đây có chút buồn phiền, cộng thêm không nghỉ ngơi đầy đủ, nên mới bị sốt, bây giờ tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt cho bà chủ, nửa đêm sẽ đỡ.”

Hoắc Đình Châu đáp: “Vậy phiền bác sĩ rồi.”

Mấy đứa trẻ ngồi cạnh mẹ, nhìn mẹ bị tiêm cũng đau lòng không chịu được.

Tần Sương mơ mơ màng màng, linh hồn kéo đi kéo lại, nếu không phải cô có ý chí kiên cường, lúc này thật sự phải hồn lìa khỏi xác rồi.

Đặc biệt là sự kéo giật của không gian, khiến cô rất bực bội.

“Cứ kéo giật linh hồn của tôi, tôi sẽ nện c.h.ế.t ngươi!”

Mẹ kiếp, cô chỉ ngủ một giấc mà sao phiền phức thế!

Lúc này, cô vẫn chưa biết mình đã bị bệnh, nếu biết chắc chắn cô sẽ không nói như vậy.

Cả đêm Hoắc Đình Châu hầu như không ngủ, thỉnh thoảng lại sờ nhiệt độ của người bên cạnh, may mắn là nửa đêm đã bình thường trở lại, anh mới ngủ ngon.

Còn Tần Sương, sau khi sốt cả đêm, hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy khát nước vô cùng, hơn nữa người mệt mỏi, vô cùng khó chịu.

Hoắc Đình Châu cũng vừa lúc vợ tỉnh dậy, liền lên tiếng: “Hôm qua em bị sốt, bây giờ có đỡ hơn không?”

Tần Sương nhíu mày: “Bảo sao em lại khó chịu thế, mau đưa cho em một ít nước, khát c.h.ế.t mất.”

“Đây.”

Hoắc Đình Châu đỡ vợ dậy, chờ cô uống xong mới lấy cốc đi.

“Phù, sao em lại đột ngột bị sốt? Có làm mấy đứa nhỏ sợ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-436.html.]

Hoắc Đình Châu cười cười: “Không sao, nhà chúng ta em không biết à, thông minh thì thông minh, ngốc thì ngốc, tối qua chín giờ mấy anh đã cho bọn chúng đi ngủ rồi.”

Hai vợ chồng đang nói chuyện, thì phát hiện cửa phòng mở ra, hai đứa nhỏ Tiểu Gạo Nếp và Tiểu Bánh Tròn, sáng sớm dậy đã lo lắng cho mẹ.

Giờ này thấy mẹ tỉnh lại, cũng bước nhỏ chân đi đến: “Mẹ, mẹ khỏi bệnh chưa?”

Tần Sương cười cười: “Khỏi rồi, không sao nữa, hai con dậy sớm thế?”

Tiểu Gạo Nếp tháo giày, trèo lên giường: “Tỉnh dậy lo lắng cho mẹ, nhưng Tiểu Bánh Đậu và Tiểu Bánh Gạo vẫn còn ngủ, hai đứa đó đúng là thần ngủ, mỗi ngày không ngủ đến bảy tám giờ là không dậy.”

“Ngoan, hai con lên giường ngủ thêm một lúc nữa, bây giờ còn sớm, còn nữa, chồng à, em đói.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ đói, cũng đứng dậy mặc quần áo: “Anh đi nấu cháo cho em.”

Khi trong phòng chỉ còn lại mẹ con, Tiểu Gạo Nếp mới lên tiếng: “Mẹ, hôm nay tâm trạng mẹ có đỡ hơn không?”

Tần Sương cười nói: “Khỏi rồi, gần đây làm các con lo lắng.”

“Không lo lắng, không lo lắng, chỉ là thấy mẹ gầy đi nhiều, chúng con có chút đau lòng.”

Tần Sương ôm lấy mỗi đứa nhỏ một cái: “Mẹ sẽ khỏe lại sau mấy ngày, nhưng ngày mai mẹ phải về phòng thí nghiệm, khi mẹ không có nhà, các con phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ mẹ thì bảo ba dẫn các con đến đó thăm mẹ.”

Gần đây đã trì hoãn quá nhiều thời gian, nên ngày mai nhất định phải về.

Tiểu Bánh Tròn thấy mẹ ngày mai phải đi, cũng lên tiếng: “Nhà có chúng con chăm sóc, mẹ yên tâm làm việc, nhưng trước khi mẹ đi, cho chúng con vào không gian chọn thêm vài cuốn sách đi.” Hai cuốn sách trước kia đã đọc xong, sách mà ba mua đều quá đơn giản, đọc một lần là nhớ hết, không có chút kỹ thuật nào.

Tần Sương nghe vậy, cũng cười nói: “Tối nay cả nhà chúng ta cùng đi.”

Dưới lầu, Hoắc Đình Châu đang nấu cháo cho vợ, Đường Mẫn dậy sớm, thấy vậy cũng lên tiếng hỏi: “Con bé không sao chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Đình Châu thấy là mẹ, trực tiếp đáp: “Không sao rồi, nửa đêm qua đã hạ sốt, giờ chỉ có hơi yếu, mẹ, hôm nay ra ngoài xem có bán gà mái già không, về bổ sung cho Sương Sương, nhớ nhà còn có nhân sâm, cũng bỏ thêm vào đi.” Gần đây vợ gầy đi trông thấy, nếu không phải biết cô không có vấn đề gì, anh còn tưởng cô bị bệnh nặng.

“Yên tâm, mẹ biết rồi, lát nữa mẹ sẽ ra chợ xem, bây giờ mua đồ không còn vất vả như trước kia, chắc là mua được.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Được, con bận nhiều việc, phiền giúp con trông nom nhà cửa vất vả cho mẹ rồi.”

“Hừm, các con cứ bận công việc của các con, nhà này có mẹ trông chừng sẽ không có chuyện gì, mấy đứa nhỏ cũng không cần mẹ phải lo nhiều, ngoài thằng nhỏ thứ tư, mấy đứa lớn đều rất ngoan.”

Nhưng nhắc đến cháu trai nhỏ, bà ấy lại đau đầu, rõ ràng là sinh tứ, ba đứa lớn rất ngoan, chỉ có thằng nhỏ nhất, chỉ cần không để mắt đến, nó sẽ chạy lung tung phá phách.

Làm cho nhà này không dám bày biện thứ gì, hơn nữa thằng nhóc đó tè lung tung, thật sự muốn làm bà ấy tức chết.

Bây giờ bà ấy mới thực sự hiểu tại sao lúc đó lão già lại tức giận như vậy.

Thằng nhỏ thứ tư đời này chắc là “kiếp nạn thứ 81” của họ, một ngày không phá phách thì trong lòng nó khó chịu.

Hoắc Đình Châu không biết mẹ đang nghĩ gì, cháo kê và trứng gà trong nồi đã chín, liền bưng lên lầu.

Tần Sương cũng đi vệ sinh, rửa mặt, đợi người lên, liền cùng mấy đứa nhỏ ăn.

Khi ăn hết một bát cháo kê, Tần Sương mới cảm thấy khỏe lại.

“Anh mau đi ăn sáng đi, lát nữa còn phải về đơn vị, em ở nhà, hôm nay không đi đâu cả.”

Hoắc Đình Châu đáp: “Được, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh, mấy đứa nhỏ không nghe lời thì đánh đòn, đừng tức giận.”

Tiểu Bánh Tròn và Tiểu Gạo Nếp nghe thấy lời ba, cũng lườm một cái.

Nghĩ thầm, ba chỉ biết dùng roi vọt, đợi ba già rồi sẽ đưa tới viện dưỡng lão!

Tần Sương cười nói: “Chúng nó rất ngoan, anh mau đi làm việc của anh đi!”

Hoắc Đình Châu thấy bệnh của vợ đã thực sự khỏi, mới chào tạm biệt vợ.

Khi Tiểu Bánh Đậu và Tiểu Bánh Gạo dậy, đã là tám giờ sáng, Tần Sương đến phòng ngủ của bọn trẻ, mặc quần áo cho chúng, rồi bế chúng xuống lầu.

Loading...