Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 449
Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:16:18
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Mẫn nghe thấy tiếng quát của con dâu, cũng vội vàng đi ra: “Sao vậy? Sao vậy?”
Tần Sương xoa trán: “Mẹ, Tiểu Tứ đâu? Mẹ nhìn xem phòng khách thành cái dạng gì rồi?”
Đường Mẫn ngại ngùng cười cười: “Tiểu Tứ còn nhỏ, mẹ thu dọn ngay, con đừng tức giận.”
“Mẹ, nhà có phòng trẻ con, lần sau bảo chúng nó chơi ở đó, nếu trong nhà đột nhiên có khách đến, mẹ nghĩ nó đẹp mắt không?”
Đứa trẻ này không biết giống ai, thật sự là một đứa trẻ làm người ta phát điên.
“Được rồi, được rồi, Tiểu Tứ vừa ngủ rồi, con đừng tìm nó nữa, sau này mẹ sẽ chú ý, sẽ không cho nó chơi đồ chơi ở đây nữa.”
Tần Sương thở dài: “Mẹ, con định tháng 9 sẽ cho mấy đứa đi học, lát nữa chuẩn bị dụng cụ học tập cho chúng, còn Tiểu Tứ thì đi nhà trẻ, tiếp tục như vậy, nhà không đủ chỗ cho nó phá.”
Vậy thì đi phá nhà trẻ đi, cô sợ lát nữa bị Tiểu Tứ làm cho huyết áp tăng cao!
Tối hôm đó, Hoắc Đình Châu về nhà, thấy vợ đang ngồi bực bội ở đó, anh đi đến bên cạnh cười nói: “Ai khiến vợ anh tức giận rồi? Nhìn em giống như cá nóc vậy.”
Tần Sương lườm anh một cái: “Anh còn dám nói? Tất cả đều là do con trai nhỏ của anh, nó sắp lên trời rồi!”
Cả nhà đều bảo vệ nó, không đánh được, mắng hai câu là nó lại khóc, thật sự là đến để khắc chế cô.
Hoắc Đình Châu lại là do con trai nhỏ gây họa, cũng vô nại nói: “Đừng giận con nít, lát nữa anh sẽ dạy dỗ nó, nó cũng chỉ còn tự do vui chơi được hai năm nữa thôi, về sau đi huấn luyện trong quân đội sẽ không còn ngày tháng tốt đẹp như vậy, nên đừng giận nữa.”
Anh cũng biết mẹ ở nhà cực kỳ chiều chuộng Tiểu Tứ, thường ngày ở nhà, anh cũng nói không ít, chỉ là mẹ cản anh nên anh cũng không nói nhiều lời.
Lúc này, Tần Dã và Tần Tuyết tan học về nhà, vừa bước vào cửa liền thấy chị ở nhà.
Tần Dã trực tiếp ném cặp sách đi, đi tới nói: “Chị cả, chị về từ lúc nào vậy? Em nhớ chị quá.”
Tần Sương thấy em trai em gái về nhà, mới dẹp bỏ sự bực tức trong lòng, cười nói: “Chiều nay mới về, hai đứa gần đây học tập có tốt không?”
“Chị yên tâm, em với Tiểu Tuyết học tập đều rất tốt, cuối tuần có thời gian học những môn khác, bây giờ tranh của Tiểu Tuyết nhận được không ít lời khen của thầy cô rồi.”
Tần Sương nhướng mày: “Ồ, Tuyết Nhi bây giờ vẽ tranh giỏi như vậy sao?”
Tần Tuyết được chị cả khen, cũng có chút ngại ngùng nói: “Cũng tạm được, chỉ là đôi lúc có cảm hứng thì tranh sẽ có chút linh khí hơn.”
“Không tệ, học cho tốt, đợi em tốt nghiệp, chị cả sẽ tổ chức triển lãm tranh cho em, có lẽ Tuyết Nhi của chúng ta sẽ có thể trở thành một nghệ sĩ lớn trên thế giới, chị cả tin tưởng em.”
Những năm gần đây, bệnh Tần Tuyết đã được kiểm soát, gần như không bị bệnh nữa, nhưng muốn loại bỏ hoàn toàn, chỉ có thể thay tim, nhưng công nghệ hiện nay vẫn chưa đạt đến mức đó, hơn nữa, tim cũng không phải của ai cũng phù hợp dùng thay thế.
Biết trước sẽ đến thời đại này, cô nói gì cũng phải học y cho tốt.
“Chị cả, gần đây em muốn học thêm tranh sơn dầu được không? Tranh tư liệu và tranh sơn dầu, hai phong cách này, em đều rất quan tâm.”
Tần Sương cười nói: “Được chứ, tuần này chị sẽ bảo Ngô Địch sắp xếp giáo viên cho em, nhưng cơ thể của em không thể quá mệt mỏi, nên phải biết chừng mức, đừng cố gắng quá hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-449.html.]
“Em biết rồi, chị cả, em sẽ chăm sóc tốt bản thân.” Những năm gần đây, cô ấy sống rất tốt, ngay cả ở trường cũng không ai dám bắt nạt cô ấy, thầy cô biết xuất thân của cô ấy, thường ngày cũng rất quan tâm cô ấy, nếu không thì cũng không thể bình yên nhiều năm như vậy mà không bị bệnh.
“Chị cả, em sắp thi đại học rồi, chị nói em nên chọn trường nào?”
Nghe thấy Tần Dã nói, Tần Sương mới nhớ ra em trai này năm nay thi đại học, hơn nữa, tính ra còn một tháng nữa là thi.
“Trời ơi, chị quên mất em sắp thi rồi, nhưng em muốn thi trường nào cũng được, chủ yếu là xem ngành học em thích cái gì.”
“Mỗi trường đều có ngành học khác nhau, nên em sau này muốn làm gì?”
Tần Dã gãi gãi đầu, cười hì hì: “Em muốn nghiên cứu robot, trước đây chị cả tặng cho các cháu trai những con robot, em rất quan tâm.”
Tần Sương đáp: “Được chứ, vậy thì đi học vật lý, lát nữa chị sẽ tìm cho em một số cuốn sách về robot, nếu có cảm hứng thì đến phòng thí nghiệm của chị cả, chị cả đợi em trở thành thiên tài robot.”
“Cảm ơn chị cả, em sẽ cố gắng!”
Khi mọi người tan làm về nhà vào buổi tối, sân trước biệt thự cũng bốc khói.
Tần Sương ngồi trước lò nướng, vừa nướng xiên thịt, vừa nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa trong sân.
Hoắc Đình Xuyên dẫn Hoa Đóa Đóa vào, cũng cười nói: “Chị dâu, ăn BBQ mà không gọi bọn em, may mà bọn em may mắn, nếu không là bỏ lỡ rồi.”
Tần Sương ngẩng đầu nhìn em chồng: “Em đã lớn như vậy rồi, có thể chín chắn hơn một chút không? Suốt ngày dẫn Đóa Đóa đi chơi lung tung, nghĩ gì vậy?”
Hoắc Đình Xuyên cười hì hì: “Bọn em đang đi du lịch mật ngọt, bây giờ không vui chơi đợi khi Đóa Đóa có bầu là không đi đâu được nữa, hơn nữa, công ty có quản lý trông nom, không cần em lo lắng.”
“Chậc, hai người thật là tiêu diêu, năm nay cho em thư giãn năm cuối cùng, sau Tết bắt đầu đi làm nghiêm túc cho chị, không được vô trách nhiệm nữa, công ty đâu phải trò đùa.”
Cô một ngày bận rộn c.h.ế.t đi được, thằng nhóc này thì cứ đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Đóa Đóa thấy đàn chị nói như vậy, cũng có chút ngượng ngùng nói: “Bọn em đã chơi đủ rồi, ngày mai em sẽ bảo anh ấy đi làm, không chơi nữa.”
Nghĩ đến hai năm gần đây đi chơi khắp nơi, thực sự có chút quá đáng, nếu không phải ba mẹ chồng cởi mở, đã bị mắng rồi, cô ấy cũng không ngốc, nên không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
“Không sao, hai người yêu nhau là chuyện tốt, du lịch cũng phải biết chừng mực, sau này đều là người làm ba mẹ, suốt ngày không ở nhà, người ngoài nhìn thấy đều nói nhị thiếu gia nhà họ Hoắc là một tên ăn chơi trác táng, những người đó sẽ không động đến nhà họ Hoắc, nhưng sẽ lén lút nói xấu, nên chị mới nhắc nhở bọn em, nếu cảm thấy chị dâu nói không đúng, hai người cứ cho là chị lắm lời vậy.”
Gia sản nhà họ Hoắc lớn như vậy, không thể việc gì cũng để cho nhà của cô cả, chồng của cô quá vất vả, cô cũng sẽ xót thương.
Ngược lại, Hoắc Đình Xuyên nghe xong lời của chị dâu, có chút hối hận nói: “Xin lỗi chị dâu, sau này bọn em sẽ không như vậy nữa, ngày mai em sẽ làm việc nghiêm túc, bảo những người nhiều lời đó im miệng đi!”
“Ừm, không nói những chuyện này nữa, hai người cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên có con rồi, tận dụng lúc Bánh Tròn chúng nó còn nhỏ, nếu sinh sớm thì bọn trẻ còn có thể cùng nhau lớn lên.”
“Hơn nữa, sinh con sớm thì cơ thể cũng khôi phục nhanh hơn, chị thấy những người sinh con lúc lớn tuổi thì khôi phục rất chậm, nên Đóa Đóa phải cố gắng nhé.”
Hoa Đóa Đóa bị thúc giục sinh con, cũng có chút xấu hổ, gần đây, hai vợ chồng luôn kiêng cữ, thực sự là chưa chơi đủ.
Nhưng nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong sân vui vẻ chơi cùng nhau, nghĩ đến sinh sớm cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải sinh, sinh sớm thì xong việc sớm.