Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-04-07 02:01:43
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Sương nhàn nhạt đáp: “Các ông tùy ý, khách sạn này có rất nhiều người quan trọng ở đây, nếu có thể c.h.ế.t cùng tôi, tôi nghĩ là c.h.ế.t cũng đáng giá, ít nhất là không cô đơn.”

“Chỉ cần các ông không sợ sự trả thù của những người này, cứ tự nhiên mà ném bom, nếu tôi ông dám động tới tôi, tôi sẽ khiến ông phải hối hận.”

Đe dọa cô, thật sự là không biết ngượng mồm, cô yêu nước có gì sai, c.h.ế.t cô cũng không cho đám người xấu này được như ý nguyện, trong xương tủy những người này đều không có thứ gì tốt.

Jonard thấy phía bên kia cứng đầu, không có chút thỏa hiệp nào, cuối cùng đành phải nói lời hung hăng rồi rời đi.

Hoắc Đình Châu thấy phía bên kia đi như vậy, cũng có chút lo lắng hỏi: “Ngày mai còn một ngày hội thảo, giờ này làm cho họ tức giận, sợ họ sẽ không chờ được, trực tiếp ra tay với em.”

Tần Sương cười nói: “Không sao, muốn g.i.ế.c em thì không có cửa đâu, anh chỉ cần bảo người của chúng ta bảo vệ tốt bản thân là được, đặc biệt là anh, đừng để bị thương, nếu không, em sợ là em sẽ phát điên, ném b.o.m toàn thế giới.”

Hoắc Đình Châu cười cười: “Yên tâm, nhà có vợ có con, đương nhiên là phải bảo toàn tính mạng, nhưng ngày mai em vẫn nên mặc áo giáp vào, không sợ tai nạn chỉ sợ lỡ may.”

“Được rồi, ngày mai em sẽ mặc, người phiền toái đã đi, chúng ta đi ăn cơm đi, không cần phải quan tâm đến họ, quay qua quay lại chỉ là những chiêu trò đó.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ không hề lo lắng, đành phải thở dài, đứng dậy đi gọi cơm cho vợ.

Nếu không phải là bởi vì hiện nay có quá nhiều tai mắt ngoài kia, thì sẽ không ăn một ngày ba bữa ở đây, thật sự là không phải lãnh thổ của mình, ra ngoài quả là bất tiện.

Do đã rơi vào tình trạng đối đầu với Mỹ, hôm sau, khi Tần Sương ra ngoài, những người bảo vệ bên cạnh cô đều rất lo lắng.

Người bình tĩnh nhất có lẽ chỉ có bản thân người liên quan.

Do hôm nay có phần chia sẻ phát biểu của Tần Sương trên sân khấu, những bô lão của các nước khác cũng đều đang chờ đợi giây phút này.

Dù sao, có tài năng thực sự hay không, chỉ có thử nghiệm mới biết.

Khi những người trước mặt lần lượt kết thúc, đến lượt Tần Sương lên sân khấu, dưới kia lập tức yên lặng.

Người dẫn chương trình thấy người bước đến, cũng mỉm cười đưa microphone cho cô, còn Tần Sương thì suốt quãng thời gian đó đều rất điềm tĩnh, không hề có biểu hiện lo lắng hay hốt hoảng nào.

Khi tiếng Anh chuẩn được nói ra, những người dưới kia cũng rất kích động, nếu không phải nghe tận tai, còn tưởng Tần Sương là người bản xứ.

Đương nhiên, những điều mà họ quan tâm nhất vẫn là những kinh nghiệm mà Tần Sương chia sẻ, mọi người đều có được những kiến thức bổ ích.

Khi kết thúc, Tần Sương cúi người cảm ơn, rồi bước xuống sân khấu.

Hoắc Đình Châu là người bảo vệ cận thân, thấy vợ bước xuống liền đi tới ngay.

“Đừng lo lắng, nơi này an toàn, báo cho người của chúng ta biết, tối nay sẽ rời đi.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Yên tâm, đã sắp xếp xong rồi.”

Bên kia, những người ưu tú của các nước lúc này cũng bắt đầu ra tay, phía Mỹ do hôm qua bị Tần Sương làm mất mặt, hôm nay đã đưa tới gấp đôi số người so với lần trước, tỏ thái độ nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

Khi hội thảo kết thúc, Tần Sương vừa ra khỏi sảnh hội nghị liền lên xe, Vương Học Bình cùng những người khác vừa lên xe, liền có chút lo lắng nói: “Tôi nhận được tin tức, Mỹ lần này đã đưa ra không ít người ưu tú, cô về nước, phía bên kia chắc chắn sẽ cản trở, phải làm sao?”

Phía trên dặn dò rồi, cho dù họ hy sinh, cũng không thể để Tần Sương xảy ra chuyện, nếu không thì thiệt hại không thể ước lượng.

Tần Sương thấy ông ấy như là trời sắp sập xuống, cũng cười nói: “Yên tâm, đường về tôi đã sắp xếp xong rồi, lát nữa ông đưa tôi đến khách sạn, liền ngay lập tức trở về đại sứ quán, tối nay cho dù ngoài kia xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng ra ngoài, còn nữa, bảo người của chúng ta cố gắng ở đại sứ quán tránh đi, tránh bị tôi tổn thương.”

Những người này quá đáng, chỉ cần phía bên kia dám ra tay với cô, cô sẽ ném b.o.m Mỹ.

“Cô Tần, cô xác định có thể an toàn trở về nước không? Phải biết rằng hiện nay không chỉ có một nước đang nhòm ngó cô!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-454.html.]

“Được rồi, tôi tự có sắp xếp, ông cứ nghe lời làm theo là được, muốn lấy mạng tôi thì cũng phải xem Diêm Vương có nhận hay không!”

Vương Học Bình thấy phía bên kia đã có kế hoạch, đành phải im miệng, không nói nữa gì.

Sau đó, đến khách sạn, Tần Sương lên lầu, liền ngụy trang mình thành một người đàn ông trung niên.

“Tôi đi chờ các anh ở phía trước, các anh tìm cách thoát thân, đừng lo lắng cho tôi.”

Hoắc Đình Châu hôn vợ một cái: “Lát nữa chú ý an toàn, nếu không được thì vào không gian ẩn nấp.”

“Yên tâm, anh cũng cẩn thận một chút, người ưu tú của Mỹ cũng khá khó đối phó.” Anh lo lắng cho an toàn của cô, cô cũng lo lắng cho anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được rồi, anh đi đi, chúng ta liên lạc qua điện thoại bất cứ lúc nào.”

Tần Sương gật đầu: “Được, em đợi anh, đi thôi.”

Biết ngoài khách sạn toàn là tai mắt, Tần Sương ra khỏi khách sạn, không ngồi thang máy, mà đi thang bậc từ phòng chứa đồ không người qua lại, leo lên tầng hai, mới đi ra khỏi sảnh.

Do sự ngụy trang của cô rất giống thật, suốt quãng đường không ai phát hiện ra Tần Sương đã rời khỏi khách sạn.

Còn Tần Sương ra khỏi khách sạn, liền gọi một chiếc xe taxi, trực tiếp lái xe ra ngoài thành phố, cô còn rất nhiều việc cần phải sắp xếp, du thuyền thì đã giải quyết xong một chiếc, nhưng có thể an toàn rời khỏi cảng hay không thì còn chưa biết.

Bên kia, Hoắc Đình Châu cũng thấy thời gian gần đến, thay một bộ quần áo thường, liền bảo người dưới bắt đầu rời đi.

Tuy nhiên, họ có quá nhiều người, khi rời đi vẫn bị phía bên kia phát hiện.

Khi tiếng s.ú.n.g đầu tiên vang lên, xung quanh khách sạn lập tức trở nên hỗn loạn.

Hoắc Đình Châu đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ấn nút chất nổ ở gần đó, tiếng nổ ầm ầm, những người đuổi theo cũng ngơ ngác một chút.

Dù ai cũng không ngờ rằng Mỹ lại sẵn sàng đánh b.o.m các tòa nhà của chính đất nước mình, ngay cả người dân Mỹ cũng sững sờ một lúc.

“Rút lui, những ai không kịp về nước trong hai tiếng tự lo liệu!”

“Rõ!”

Thời gian có hạn, lộ trình đã được sắp xếp sẵn, khi đến giờ hẹn, dù có đủ người hay không cũng phải xuất phát ngay.

Sau khi nghe báo cáo từ phía dưới, Jonard và những người khác tức giận đến mức đá bay chiếc ghế.

Họ không ngờ rằng những người Trung Quốc lại dám đánh b.o.m thành phố của họ.

Thấy thời gian dần trôi qua, Tần Sương tính toán thời gian rồi lại kích nổ hai quả bom, nhìn ngọn lửa bốc cao không xa, Tần Sương mỉm cười.

Một đám ngạo mạn, muốn giữ cô lại, thật sự nghĩ cô không có bản lĩnh sao?

Bài học lần trước xem ra còn nhẹ nhàng quá.

Hoắc Đình Châu thấy phía sau nổ tung hai chỗ, biết là vợ mình làm, dù sao thiết bị điều khiển từ xa chỉ có hai người họ.

Nhìn những người đuổi theo phía sau, Hoắc Đình Châu cũng nổi cáu.

Anh lấy l.ự.u đ.ạ.n mà vợ chuẩn bị cho mình, vừa lái xe một tay vừa ném ra phía sau.

Một tiếng nổ vang lên, phía sau lập tức bị g.i.ế.c và bị thương một loạt.

“Shit!”

Loading...